Chương 353: Tôi cấp bốn triệu
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1537 chữ
- 2022-02-04 03:42:01
Huống hồ trong mắt Tô Hòa, kẻ thua cuối cùng chắc chắn không phải cô!
Việc khẩn cấp trước mắt là thoát khỏi sự cản trở của các nước phư8ơng Tây, mau chóng nghiên cứu điều chế ra loại thuốc có dược tính nổi trội hơn ở các nước phương Tây, để không những phải đào thải những loại 3thuốc thừa cơ tăng giá vùn vụt ra khỏi thị trường nước Z mà còn phải tận dụng những loại thuốc có hiệu quả tuyệt vời hơn để giành thị trường q9uốc tế, khiến những nhà máy dược phẩm kia phải ngồi xổm góc tường khóc hu hu!
Có lẽ trong các lĩnh vực nghiên cứu khác, chưa chắc Tô H6òa có bản lĩnh như vậy. Nhưng trong lĩnh vực y dược, Tô Hòa có thể tự tin nói rằng nếu cô xếp thứ hai thì tuyệt đối không có ai đứng thứ nhất.5
Tô Hòa khẽ cong khóe môi, nói với Vinh Dự:
Thầy Vinh, Bộ Y tế sắp gửi cho tôi danh sách chi tiết các loại thuốc tăng giá, đến lúc đó phiền thầy giúp tôi liên lạc với những đồng nghiệp là chuyên gia trong giới dược học trong nước, mời họ gia nhập Trung tâm nghiên cứu dược học thành phố Tương Lai, cùng nhau nghiên cứu chế tạo thuốc vì sức khỏe và phúc lợi của nhân dân nước Z. Về vấn đề đãi ngộ... chỉ cần là nhân viên nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu dược học thành phố Tương Lai đều có thể đến Trung tâm nghiên cứu dược học thành phố Tương Lai đăng ký đề tài nghiên cứu khoa học, hai mươi phần trăm kinh phí đề tài thuộc về người đứng tên đề tài.
Ria mép của Vinh Dự vểnh lên:
Không cho, dù sao cô nhiều tiền như vậy sẽ không bạc đãi sinh viên của cô! Tôi đây gọi là
lấy của người giàu chia cho người nghèo
! Cô chẳng thiếu kinh phí nghiên cứu khoa học, cần gì phải giành giật chút tiền kia của trường? Chi bằng hỗ trợ khoản kinh phí nghiên cứu khoa học này cho các giáo sư khác nhé!
Vinh Dự lấy ví dụ cho Tô Hòa:
Khoa Kỹ sư điện trường chúng ta có một giảng viên trẻ, năn nay xin kinh phí nghiên cứu tổng cộng bốn trăm tệ, vậy mà chưa làm được gì đã tiêu hết sạch. Xem như cô hỗ trợ cậu ta nghiên cứu khoa học đi!
Tất nhiên là ở thành phố Tương Lai, nhân viên nghiên cứu toàn thời gian có phúc lợi và đãi ngộ tốt hơn nhân viên nghiên cứu bán thời gian. Ví dụ như tiền hoa hồng từ kinh phí đề tài, thường thì sau khi kết thúc đề tài, người đứng tên đề tài chỉ nhận được hai mươi phần trăm kinh phí đề tài là thu nhập cá nhân, nhưng nhân viên nghiên cứu toàn thời gian được nhận ba mươi phần trăm. Về thời gian sử dụng dụng cụ thí nghiệm, nhân viên nghiên cứu toàn thời gian được quyền ưu tiên.
Tô Hòa nói một tràng dài làm Vinh Dự nghe đến đầu choáng mắt hoa, buộc lòng phải ngắt lời Tô Hòa, lên tiếng hỏi:
Quyền ưu tiên là sao?
Vinh Dự tận tình khuyên bảo Tô Hòa:
Cô đối tốt với sinh viên của mình chút đi! Tương lai những sinh viên ấy đạt được thành tựu, chắc chắn họ sẽ không quên lòng tốt của cô đâu!
Tô Hòa trợn mắt không ngừng:
Điều này còn cần ông nói chắc? Đương nhiên tôi phải quan tâm sinh viên của mình rồi! Nhưng nếu Thanh Đại thất hứa thì đừng trách tôi nổi tiếng rồi không nghĩ cho Thanh Đại. Bây giờ tôi nói rõ với thầy nhé thầy Vinh, Bành Cẩm Trình đã gửi hai bài luận văn cho tạp chí Lý luận Cơ khí. Tôi hướng dẫn cậu ấy viết bài, sau khi cậu ấy viết xong tôi còn đích thân chỉnh sửa giúp cậu ấy, chắc chắn bài viết của cậu ấy có thể đăng trên tạp chí Lý luận Cơ khí. Đây là thành tích mà nhiều giảng viên khoa Cơ khí trường Thanh Đại không làm được. Các thầy không định cấp chút kinh phí hoặc là khen thưởng cho cậu ấy thật à?
Tô Hòa nhìn Vinh Dự đầy ghét bỏ, lại còn bĩu môi nói:
Ban đầu các người hứa với tôi thế nào? Hứa rằng chỉ cần tôi đến, kinh phí nghiên cứu khoa học tuyệt đối không thiếu hụt. Nhưng kết quả ra sao? Hình như thầy đã gặp sinh viên của tôi - Bành Cẩm Trình - Khoa Cơ khí - mấy lần rồi. Cậu ấy làm thí nghiệm toàn phải đến tìm tôi lấy tiền, Thanh Đại chẳng cho một đồng kinh phí nghiên cứu khoa học nào!
Gương mặt già nua của Vinh Dự đỏ bừng lên, ông vội giải thích:
Chẳng phải nhà nước cho cô khoản kinh phí nghiên cứu khoa học bảy mươi triệu sao? Cô còn thiếu tí tiền làm thí nghiệm kia à? Vả lại, bây giờ cô có thể phê duyệt cho những nhân viên nghiên cứu khoa học khác một khoản kinh phí nghiên cứu khoa học lớn, sao lại không thể bớt ra một ít kinh phí nghiên cứu khoa học cho sinh viên của mình? Cậu ấy có nhiều tiền thì làm được nhiều thí nghiệm, cuối cùng gặt hái được nhiều thành quả, cô cũng được nở mày nở mặt. Cô keo kiệt như thế làm gì?
Vinh Dự bị quyết định mạnh bạo của Tô Hòa dọa hết hồn, vội vàng hỏi cô:
Có bắt buộc phải làm việc toàn thời gian không? Liệu chức vụ nhân viên nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu dược học thành phố Tương Lai có xung đột với chức vụ hiện tại của họ hay không?
Tô Hòa lắc đầu:
Không đâu! Thành phố Tương Lai là Thánh địa Tháp Ngà của mọi nhân viên nghiên cứu khoa học nước Z, luôn chào đón những người có chí hướng gia nhập. Trong kế hoạch của tôi, tất cả các trung tâm nghiên cứu khoa học của thành phố Tương Lai đều được trang bị những thiết bị nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới. Nếu có nhân viên nghiên cứu khoa học muốn đến thành phố Tương Lai làm việc toàn thời gian thì chúng tôi vô cùng chào đón. Nhưng nếu có một số người muốn làm nghiên cứu ở các trường đại học cao đẳng hoặc là các sở nghiên cứu khác thì tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của họ, hơn nữa thiết bị nghiên cứu khoa học của thành phố Tương Lai cũng sẽ được cung ứng cho bọn họ đầy đủ.
Là chen ngang đó!
Tô Hòa thấy Vinh Dự trợn mắt nhìn mình mới nhận ra mình nói
chen ngang
một cách hùng hồn như thế không được hay cho lắm. Cô che miệng, khẽ ho một tiếng, cố giải thích:
Người nhà mình chắc chắn phải được ưu đãi chứ! Tuy mọi người đều là nhân viên nghiên cứu của thành phố Tương Lai, nhưng kiểu gì chả có thân sơ xa gần... Thầy Vinh, thầy nói xem có đúng không? Ngoài những đãi ngộ này ra, thành phố Tương Lai còn cân nhắc tới phúc lợi của nhân viên, chẳng hạn như bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm y tế của nhân viên nghiên cứu toàn thời gian, tuyệt đối không để nhân viên nghiên cứu khoa học toàn thời gian của thành phố Tương Lai phải lo lắng về bất cứ vấn đề gì.
Vinh Dự cực kỳ xem thường cách làm của Tô Hòa:
Cô nói nhiều như vậy còn không phải vì muốn đào người cho cái thành phố Tương Lai mờ mịt kia sao? Hết nói đến đãi ngộ lại nói tới phúc lợi... Khi Thanh Đại chúng tôi đào người đã dùng chán chiêu này rồi, cô không thể nảy sinh ý tưởng mới mẻ hơn được à? Ví dụ như tâm sự nỗi lòng với đám nhân viên nghiên cứu khoa học kia chẳng hạn?
Chúng ta không giống nhau! Phúc lợi và đãi ngộ tôi đưa ra tốt hơn, tôi có thể đảm bảo kinh phí nghiên cứu khoa học của tất cả các nhân viên nghiên cứu khoa học làm việc cho thành phố Tương Lai không bị gián đoạn, Thanh Đại có dám đảm bảo không?
Anh ta nghiên cứu linh kiện điện tử, ở nước ngoài khá hot đấy. Nhưng ai mà biết được tương lai sẽ nổi hay chìm? Nhà nước cấp ít kinh phí nghiên cứu khoa học quá, rõ ràng là không ủng hộ anh ta cho lắm! Cô hỗ trợ anh ta đi! Người ta là du học sinh về nước mà một năm chỉ nhận được kinh phí nghiên cứu khoa học bốn trăm tệ, tôi nghe mà cảm thấy lạnh lòng...
Tô Hòa cũng bị tác phong của nhà nước dọa ngu người luôn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.