Chương 362: Tô hòa không chịu bị thiệt thòi!


Tô Hòa nhìn thoáng qua các sinh viên ở đây thấy khá nhiều em đã xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử thì mỉm cười. Cô lại nhìn th8ấy một nữ sinh tóc ngắn đang vén ra sau tai, tất nhiên nữ sinh kia cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Hòa, cô bé hơi bối rối. <3br>
Tô Hòa tiếp tục giải thích:
Nhập văn bản hoặc hình ảnh cần in vào máy tính, tiến hành xử lý thông qua phần mềm máy tín9h, sau đó đổi trình điều khiển máy in thành lệnh mà máy in có thể phân biệt được, hơn nữa gửi lệnh in này đến mạch ổ đĩa tần s6ố cao để điều khiển việc mở và đóng máy phát laser, hình thành lưới laser, thông qua hệ thống hình ảnh điện tử trong gương qué5t, trống cảm quang sẽ tiến hành quét hấp thụ ánh sáng, tự xoay tròn quét dọc từ trên xuống dưới. Kỹ thuật này không khó lắm, giao cho em đảm nhận, em có làm được không?


Các sinh viên đều sửng sốt một hồi, họ nhìn theo ánh mắt Tô Hòa thì thấy nữ sinh kia phấn khích gật đầu:
Em làm được! Em chắc chắn! Lúc trước em đã từng thấy nghiên cứu đồng dạng, em nghĩ 80% sẽ thành công!

Từ lâu danh tiếng của cửa hàng
Món luộc Quan Đông Lý Ký
đã vang khắp Thanh Đại, Đại học Thủ đô và các trường đại học xung quanh, hương vị thật sự rất ngon chẳng qua giá cả hơi đắt nhưng vẫn chưa vượt quá phạm vi chấp nhận của mọi người. Cho dù sinh viên có gia cảnh bình thường cũng sẽ cách một hai tháng đến nếm thử hương vị cho đỡ thèm, những sinh viên giàu có thì chỉ hận không thể biến món lẩu Quan Đông thành bữa cơm hằng ngày.
Bây giờ thấy Tô Hòa hào phóng như vậy, không ít sinh viên đều không ngần ngại đồng ý, sôi nổi tập trung ở nồi luộc của Lý Kiến Thiết và bắt đầu gọi món. Những sinh viên nhanh chân thì chiếm trước vài chiếc bàn vốn đã không nhiều, những sinh viên chậm chân cũng không bận tâm, họ cầm một cái bát chứa đầy thức ăn rồi ngồi xổm xuống dựa vào tường ăn uống ngon lành.
Thành Tài nghe Tô Hòa nói, sững sờ sợ đến mức suýt chút làm đổ bát thức ăn, cậu ấy nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, vừa tìm tiền trong túi vừa gọi các sinh viên khác:
Mọi người có mang tiền theo không? Giáo sư Tô quên mang tiền rồi!

Sinh viên thời đại này rất thật thà chất phác, mọi người đều quan trọng thể diện hơn cả mạng sống, hiếm người không quan tâm đến mặt mũi mà ăn không trả tiền.
Tô Hòa bị một nhóm sinh viên bao vây, nghe bụng của các sinh viên đó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sôi
ùng ục
, cô vung tay lên đưa tất cả mọi người đến quán ăn vặt gần Thanh Đại, bây giờ vừa vặn cũng là lúc phố ăn vặt đông đúc náo nhiệt nhất.
Thấy Lý Kiến Thiết vẫn chưa dọn quán, Tô Hòa đưa các sinh viên đó đến cửa hàng
Món luộc Quan Đông Lý Ký
. Cô vung tay hào phóng, nói với các sinh viên:
Muốn ăn gì cứ gọi, các em ăn thoải mái vào, hôm nay cô mời!

Buổi họp kéo dài từ lúc mặt trời ngả về Tây đến khi ánh trăng lên giữa trời, hoàn toàn bỏ lỡ bữa cơm tối. Chờ đến khi tan họp, rất nhiều sinh viên đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng.
Bác gác cổng thấy một nhóm sinh sôi nổi vây lấy Tô Hòa đang bước ra cổng Khoa Cơ khí, lại liếc nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên bàn, bác không nhịn được mà chậc lưỡi cảm khái:
Trời ơi, Giáo sư Tô bán mạng nghiên cứu khoa học, họp đến mười giờ hơn, vừa nhìn là biết người làm chuyện lớn!

Vừa nghe Lý Vệ Quân nói, nhóm sinh viên yên tâm ngay, bát thức ăn Quan Đông lại trở nên thơm ngon hơn.
Tô Hòa thấy Lý Vệ Quân nói vậy cũng không giấu giếm nữa mà gật đầu hào phóng giới thiệu với sinh viên:
Người đang nấu ăn trong bếp là anh họ cô, người hỗ trợ trong quán là bác cô, nếu bình thường các em đến chắc chắn sẽ gặp thêm một người hỗ trợ nữa, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đó là bố cô, nếu các em gặp hai người phụ nữ trung niên và một bà lão thì đó là mẹ cô, bác dâu cô và bà ngoại cô... Thế nào, còn lo cô không mời các em nổi một bữa món lẩu Quan Đông không? Sau này em nào có điều kiện hãy nhớ đến ủng hộ quán cô nhé!

...
Buổi họp diễn ra suốt bốn tiếng đồng hồ, cho đến khi các sinh viên đó đã hỏi hết những vấn đề có thể nghĩ ra thì Tô Hòa mới tuyên bố tan họp.
Vừa nghe Thành Tài nói, những sinh viên đang điên cuồng nhét thức ăn vào miệng đều ngẩn ngơ, hương vị thơm ngon làm họ suýt chút nuốt cả đầu lưỡi bỗng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Lý Vệ Quân mang hai bát thức ăn Lý Kiến Thiết vừa làm xong ra cho nhóm sinh viên, dùng giọng tỉnh X nói tiếng phổ thông, cười ha hả:
Các cháu không cần quan tâm đến chuyện tiền nong, cửa hàng này do Giáo sư Tô của các cháu mở đó, cô ấy mời các cháu ăn mà còn phải trả tiền à?

Bành Cẩm Trình biết quan hệ giữa Tô Hòa và Lý Kiến Thiết, tất nhiên sẽ không tiết kiệm tiền cho Tô Hòa nên cũng gọi một bát đầy thức ăn, duy chỉ có Thành Tài là lo lắng bước đến bên cạnh Tô Hòa thì thầm:
Giáo sư Tô, em đã ăn ở cửa hàng này rồi, thức ăn ở đây không rẻ, cô đưa nhiều sinh viên đến như vậy, cô có mang đủ tiền không?

Tô Hòa móc túi, lắc đầu nói:
Cô không mang đồng nào cả.

Các sinh viên đang cầm bát thức ăn giống như đã nghe được bí mật gì đó kinh thiên động địa, có người còn há miệng thành hình chữ O, có người còn suýt sặc thức ăn lên mũi, có người còn bất chấp nước súp vừa cay vừa nóng, trực tiếp bê bát lên húp một ngụm để bình tĩnh lại... Mỗi người đều có những hình thức biểu hiện khác nhau, duy chỉ có sự kinh hãi trong mắt là giống nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.