Chương 363: Đề cử giải nobel hòa bình?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1426 chữ
- 2022-02-04 03:42:14
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây giống như vẫn chưa chuẩn bị xong, trong lúc Tô Hòa do dự có nên ngắt máy hay không, cuối cù8ng đầu bên kia cũng lên tiếng, giọng nói còn có chút vui vẻ và phấn khích:
Chuyên gia Tô, cuối cùng cũng liên hệ được với cô, cô 3có biết chúng tôi đã gọi điện thoại bao lâu rồi không? Suốt ba tiếng đồng hồ! Chúng tôi cứ gọi lại mãi!
Tô Hòa:
... Các 9anh là?
Người ở bên kia đên thoại sực tỉnh, vội vã giới thiệu:
Chuyên gia Tô, tôi là cán bộ của Bộ Ngoại giao tên Lưu Ái6 Hoa, hôm nay chúng tôi nhận được một cuộc gọi từ Đại sứ quán Thụy Điển ở Thụy Điển nói rằng chúng tôi phải thông báo với cô, rạng5 sáng bốn giờ hôm nay nhân viên của Quỹ Nobel tại Thụy Điển sẽ chính thức liên lạc với cô bởi vì cô là ứng cử viên duy nhất cho Giải Nobel Hòa bình năm nay! Ứng cử viên duy nhất! Ứng cử viên duy nhất!
Cùng là người mới chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng anh ta phải nhờ vào gia thế nhà mình và sự cố gắng của bản thân, khó khăn lắm mới đứng vững được trong Bộ Ngoại giao. Vốn dĩ anh ta còn có chút đắc ý tự mãn, cảm thấy mình tài giỏi hơn rất nhiều người nhưng so sánh với Tô Hòa mới hai mươi tuổi, người ta đã nắm được Giải Nobel Hòa bình đại diện cho thành tựu cả đời trong tầm tay...
Cán bộ Lưu Ái Hoa lại cảm nhận sâu sắc được châm ngôn: Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng (1). Anh ta tự cho mình là tài giỏi ưu tú nhưng trước mặt Tô Hòa anh ta lại bị nghiền thành bã.
(1)人比人得死,货比货得扔: Câu nguyên bản là: 人比人,比死人, 货比货,货得扔: ý nói mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết/muốn bỏ đi.
Cán bộ Lưu Ái Hoa của Bộ Ngoại giao giống như sợ rằng Tô Hòa sẽ bỏ ngoài tai chuyện này nên nhấn mạnh từ mấu chốt
Ứng cử viên duy nhất
đến ba lần.
Ứng cử viên duy nhất
nghĩa là gì?
Nghĩa là sẽ không có ai nhảy ra tranh Giải Nobel Hòa bình này với Tô Hòa, chuyện cô giành được giải là chuyện đã mười phần chắc chín!
Lưu Ái Hoa không còn gì để nói, anh ta im lặng một lát, cắn răng giải thích với Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, Giải Nobel Hòa bình này có thể đại diện cho thành tựu suốt đời, chỉ có những nhân tài có đóng góp to lớn cho toàn nhân loại mới có thể có được nó. Giải Nobel Hóa học, Vật lý học v.v... mỗi năm đều có nhưng giải Hòa bình đã bị bỏ trống rất nhiều năm rồi. Tính theo giá trị giải thưởng thì giải Hòa bình tốt hơn nhiều so với các giải thưởng khác. Nếu cô muốn nói về phần thưởng thiết thực, tôi nghe người bên Đại sứ quán Thụy Điển nói rằng tiền thưởng năm nay là một triệu krona Thụy Điển, là một khoản tiền rất lớn!
Tô Hòa nghe Lưu Ái Hoa lải nhải bên tai một hồi, cuối cùng nghe thấy một triệu krona Thụy Điển mới miễn cưỡng gật đầu, gắng gượng nói với cán bộ Lưu Ái Hoa:
Được thôi... Vậy đêm nay tôi sẽ thức chờ, cảm ơn anh!
Cán bộ Lưu Ái Hoa thông báo xong cũng không nói gì thêm, chỉ có thể cố kìm chế trái tim đang run rẩy rồi cúp máy, ôm mặt lau giọt nước mắt chua xót.
Bà cụ Cố cũng khoác quần áo ngồi bên cạnh ông cụ Cố, nín thở tập trung, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Tô Hòa hít một hơi thật sâu, vui vẻ rạo rực nói:
Ông Cố, cháu vừa nhận được cuộc gọi từ Bộ Ngoại giao, họ nói rằng đồng chí bên Đại sứ quán Thụy Điển gọi điện đến bảo cháu hãy chuẩn bị một chút, cháu là ứng cử viên duy nhất cho giải Nobel Hòa bình năm nay, nghe nói tiền thưởng là một triệu krona Thụy Điển đó!
Ông cụ Cố sửng sốt:
... Chỉ vậy thôi sao?
Điều này có vẻ hơi không giống với những gì ông tưởng tượng!
Lưu Ái Hoa cảm thấy sự hâm mộ như nhân đôi, còn ghen tị tăng như cấp số nhân.
...
Cúp điện thoại xong, Tô Hòa tự véo mặt mình, cảm nhận được cảm giác đau, cô mới bất giác cười toe toét. Cô nhìn đồng hồ, cố kiềm chế sự vui vẻ trong lòng, hít vài hơi thật sâu rồi xoay người vào phòng làm việc lấy một quyển sổ, chuẩn bị viết vài công thức thuốc thay thế cho những loại thuốc Tây do nhà máy thuốc nước L cung ứng nhưng cô lại phát hiện có vẻ như tâm trạng mình hơi rối bời.
Tô Hòa lại không thể hiện sự ngạc nhiên vui vẻ như Lưu Ái Hoa tưởng tượng mà ngược lại giọng nói của cô còn hơi buồn rầu:
Tại sao lại là rạng sáng bốn giờ? Chẳng lẽ họ không ngủ à?
Lưu Ái Hoa nhắc nhở nhẹ nhàng:
Lệch múi giờ...
Tô Hòa nhớ ra rồi lại hỏi:
Giải Nobel Hòa bình này có phần thưởng nào mang tính thiết thực không? Tôi biết Giải Nobel là một giải thưởng rất vinh dự nhưng Giải thưởng Hòa bình này lại hơi đặc biệt, nó không phải là giải thưởng đại biểu cho địa vị học thuật như giải Toán học, Vật lý học, Sinh học hay Y học mà chỉ là một giải thưởng tương đối râu ria trong giải Nobel mà thôi.
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng Tô Hòa vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho ông cụ Cố chia sẻ niềm vui ngay lúc này.
Lúc đó ông cụ Cố đang ngủ say, người nhận cuộc gọi là một người giúp việc được nhà họ Cố mời, người nọ vừa nghe Tô Hòa có chuyện quan trọng muốn tìm ông cụ Cố thì vội vã đánh thức ông, tiếng gọi vọng cả vào điện thoại.
Ông cụ Cố nghe người giúp việc nói là điện thoại của Tô Hòa còn tưởng rằng Cố Trường Tranh gây ra chuyện gì đó làm cô không vui, ngay lập tức sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, bàn tay cầm ống nghe điện thoại đã run run, giọng nói cũng run rẩy theo:
Chuyên gia Tô, đã xảy ra chuyện gì?
Cho dù Lưu Ái Hoa không hứng thú với Giải Nobel Hòa bình trên danh nghĩa này nhưng anh ta lại không từ chối được một triệu krona Thụy Điển.
Tuy rằng anh ta không rõ tỉ giá tiền tệ giữa krona Thụy Điển và đồng tiền nước Z nhưng anh ta biết chắc chắn một triệu krona Thụy Điển đó không phải là con số nhỏ!
Tiền thưởng do Quỹ Nobel đưa ra sao lại có thể ít được?
Trong giọng Tô Hòa có một sự vui vẻ không thể kiềm chế được, cô hơi phấn khích nói với ông cụ Cố:
Chẳng lẽ ông không thấy vui cho cháu sao? Đây là Giải Nobel đó! Tuy rằng chỉ là Giải Hòa bình thôi nhưng lại có thể đại diện cho thành tựu cả đời, còn có thể đại biểu rằng người đó đã có cống hiến vĩ đại cho toàn nhân loại!
Ông cụ Cố trợn mắt, duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu gối bà cụ Cố, giả vờ tươi cười nói với Tô Hòa:
Vậy chúc mừng chuyên gia Tô nhé, ngủ ngon.
Sau khi nói xong, ông cụ Cố thẳng tay cúp điện thoại, ngáp dài và nói với bà cụ Cố:
Về ngủ thôi, đêm hôm khuya khoắt chuyên gia Tô lên cơn động kinh thôi! Chỉ là đạt Giải Nobel thôi mà? Đêm khuya vui quá không biết làm sao nên phá rối mộng đẹp của người khác thôi, đúng là vô lương tâm.
Bà cụ Cố ngừng thở, nhanh chóng hỏi ông cụ Cố:
Ông nói giải gì cơ?
Đầu óc ông cụ Cố đang mơ màng, trả lời theo bản năng:
Giải Nobel đó... Giải Nobel!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.