Chương 380: Tần nguyên gặp chuyện
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1511 chữ
- 2022-02-04 03:42:45
Chị Thanh Mai, tôi còn có chuyện phải làm, chị về trước đi. Đúng rồi, ngày mai chị thay tôi đến hội trường nhé, chị nói với Trưởng khoa Tùy của kho8a Kiến trúc rằng tôi có chuyện đột xuất, không thể tham dự lễ khai mạc Đại hội Kiến trúc sư lần thứ nhất được, nếu như tôi giải quyết xong mọi chuy3ện thì sẽ trở về ngay. Với lại, làm phiền chị chuyển lời tới Trưởng khoa Tùy là tôi đã nghĩ ra từ khóa quan trọng của Đại hội kiến trúc sư lần thứ 9nhất này rồi, là
tương lai
.
Trương Thanh Mai hỏi:
Tô Hòa, có chuyện gì vậy? Nếu như cô khó chịu chỗ nào thì chúng ta tới bệnh viện đi!
6
Tô Hòa phân một tia thần niệm đi vào Huyền giới của mình rồi gõ mạnh lên trên đỉnh nồi. Thế giới trong Huyền giới như bị đảo ngược, vô số cây thuốc trải qua hàng trăm lần từ tươi tốt tới khô héo chỉ trong nháy mắt, một lượng lớn dược linh như biển cả liên tục rót vào trong xoáy thuốc trong cơ thể Tô Hòa, chỉ trong nháy mắt đã khiến xoáy thuốc lớn hơn trước gấp mấy chục ngàn lần.
Mà điều Tô Hòa không đoán trước được đó chính là theo dòng dược linh rót vào xoáy thuốc trong cơ thể mình còn có Tiên thiên Xích dương chi linh ẩn chứa trong gỗ táo lôi kích nữa.
Chịu đựng, ngay cả dưới thiên kiếp ta đều có thể vượt qua được, huống chi mấy luồng Tiên thiên Xích dương chi linh nhỏ nhoi này, thử thu phục nó trước, nếu như không thể thu phục được thì cũng chỉ có thể ép nó xuống rồi luyện hóa...
Tô Hòa cắn chặt răng, bởi vì tất cả thần niệm đều được dùng để quan sát sự thay đổi của xoáy thuốc trong cơ thể nên cô phải dùng đôi mắt để quan sát tình huống xung quanh xe. Thế nhưng điều khiến cô tuyệt vọng là vào lúc này thì thủ đô lại bắt đầu mưa.
Tiên thiên Xích dương chi linh có thể thiêu đốt hết tất cả u ám.
Nếu so sánh với dược linh có tính chất dịu nhẹ, Tiên thiên Xích dương chi linh giống như một thanh đao có sức sát thương cực lớn, cho dù đi tới chỗ nào cũng sẽ quấy tới long trời lở đất. Mấy luồng Tiên thiên Xích dương chi linh do vô tình mà trộn lẫn với dược linh chui vào trong xoáy thuốc của Tô Hòa kia đang liên tục mà cắt đứt xoáy thuốc, khiến Tô Hòa đau tới mức mắt đỏ bừng, tơ máu che kín đôi mắt.
Mồ hôi lạnh trên trán cô liên tục đổ rồi rơi xuống, cô nhấn chặt chân ga, đèn đường và cây cối bên đường lùi về sau cực nhanh rồi biến mất khỏi kính chiếu hậu.
Nhĩ báo thần cũng phát hiện trạng thái của Tô Hòa khác lạ, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn nhiều:
Là chuyện của Ban điều tra tình hình đặc biệt, người của Tần Nguyên có xích mích với người Linh giới, nên Tần Nguyên dẫn người đi vây quét Linh giới. Thế nhưng anh ấy không ngờ người Linh giới đã chuẩn bị từ trước, viện quân rất đông đảo, mà mục đích của Linh giới cũng là muốn một mẻ lưới hốt sạch Ban điều tra tình hình đặc biệt, hiến tế cho ma đầu thượng cổ Xi Vưu, cho nên người của Ban điều tra tình hình đặc biệt không chống lại được, đã bị bắt hết sạch, Tần Nguyên cũng đã bị bắt lên đài hiến tế!
Ô tô phóng nhanh trên đường, rồi ra ngoại thành, phóng nhanh về phía sân bay Yên Giao, quần áo trên người Tô Hòa cũng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Bởi vì con đường trơn trượt nên Tô Hòa đành phải giảm tốc độ xe xuống, trên cánh đồng trống không chỉ có đèn xe là nơi cung cấp ánh sáng duy nhất, xuyên qua bóng đêm trước mắt, xe lại đi tới một vùng bóng đêm càng thâm sâu hơn.
Tô Hòa nhắm chặt hai mắt, không nhìn con đường phía trước, chỉ dùng thần niệm để dò đường rồi lái xe như bay, cô nhìn vào xoáy thuốc trong cơ thể, đôi môi mím chặt, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm.
Mặc dù cảnh giới của cô đã tới nửa bước Dược Đế, thế nhưng thực lực vẫn còn kém rất xa, nếu như vẫn để xoáy thuốc phát triển tự nhiên thì khoảng hai, ba năm nữa mới khôi phục thực lực, thế nhưng hiện tại cô lại không chờ được nữa, chỉ có thể liều một lần, dốc toàn lực liều mạng!
Có được sự hướng dẫn của Nhĩ báo thần và thần niệm, Tô Hòa lái xe ra ngoài với tốc độ cao nhất. Thật may là vào lúc này cũng không có mấy ai đi trên đường, nếu không chắc chắn sẽ có vài người chỉ vào xe của Tô Hòa mà chửi
muốn chết à
!
Bàn tay đang nắm chặt tay lái đầy mồ hôi, Tô Hòa vừa nghĩ tới tin tức sau khi suy diễn ra thì đầu óc đã choáng váng.
Cũng may là trời mưa, lại là ban đêm nên cô không gặp được người đi đường nào cả.
Khi sắp tới gần sân bay Yên Giao, Tô Hòa đạp mạnh vào chân phanh, làm bánh xe phía sau ma sát với nước bùn, khiến cả chiếc xe quẹo cua một góc chín mươi độ.
Tôi không sao, người có chuyện là chồng tôi, có vài việc tôi không thể giải thích cho chị biết được. Nếu như có gì muốn hỏi thì chị hãy h5ỏi thầy Vinh đi, ổ khóa treo trên cửa đó, lúc nào về thì chị hãy khóa cửa giúp tôi, bây giờ tôi có việc gấp, phải ra ngoài ngay.
Sau khi nói xong, ngay cả áo khoác treo trên móc thì Tô Hòa cũng không kịp lấy mà chạy vọt thẳng ra khỏi phòng. Khoảng mười giây sau, Trương Thanh Mai đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô khởi động ở dưới nhà, đợi tới khi cô ấy khóa cửa rồi chạy xuống dưới nhà thì làm gì còn thấy xe đâu nữa?
Nhĩ báo thần, Tần Nguyên đã xảy ra chuyện gì? Tại sao dự cảnh thiên đạo lại nói bốn trong bảy chiếc đèn Tam Hồn Thất Phách của anh ấy đã tắt?
Tô Hòa hỏi với vẻ sốt ruột.
Có vẻ như ba
mầm đậu nhỏ
trong bụng cô cũng cảm nhận được điều gì đó nên hoạt động không ngừng trong bụng cô, khiến cô đau đớn.
Tô Hòa đẩy cửa xe ra, lảo đảo bước ra ngoài, đôi bả vai run rẩy liên tục. Từ trong xoáy thuốc truyền tới sự đau đớn mãnh liệt khiến đầu óc cô trống rỗng. Cô dùng tay vịn một gốc cây khô ven đường làm điểm tựa, cũng không quan tâm tới luồng sét chui tới chui lui trong đám mây trên trời, thở phì phò, dùng tất cả tinh thần điều khiển dược linh chữa trị xoáy thuốc đã bị Tiên thiên Xích dương chi linh cắt rách, thế nhưng mọi điều mà cô đang làm đều uổng công.
Tiên thiên Xích dương chi linh càng ngày càng nguy hiểm, Tô Hòa lại càng ngày càng bối rối, chỉ trong khoảnh khắc mất tập trung thôi, xoáy thuốc trong cơ thể cô bị xé rách hoàn toàn, mắt Tô Hòa trợn trắng, cô ngất đi trong mưa.
Chỉ còn lại mùi khói ô tô còn vương mà thôi.
...
Tần Nguyên gặp nguy hiểm tới tính mạng!
Tần Nguyên chỉ nói với cô rằng mình phải đi tới tỉnh Xuyên Thục công tác nhưng không nói cho cô biết nội dung nhiệm vụ là gì. Lúc đầu Tô Hòa chỉ coi như đấy chỉ là một chuyến công tác bình thường, không nghĩ tới sẽ có nguy hiểm liên quan tới tính mạng!
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, khi Tô Hòa cảm thấy có tia sáng chiếu qua chiếu lại mi mắt của mình thì mới tỉnh lại.
Cô híp mắt, nhìn về phía nguồn sáng, thì thấy một người đàn ông cầm đèn pin mặc đồng phục sân bay Yên Giao, rồi cô cố gắng gượng dậy, nói với người kia:
Đồng chí, hãy đưa tôi tới sân bay Yên Giao, tôi có việc gấp muốn mượn máy bay để dùng.
Người kia thấy Tô Hòa còn không đứng vững được, vội vàng đưa tay qua đỡ Tô Hòa, rồi nói với cô:
Đồng chí, cô đừng nói đùa chứ, trong xã hội bây giờ, cô muốn mượn xe đạp còn vất ấy chứ, còn muốn mượn máy bay sao? Cô cho rằng lái máy bay cũng đơn giản như lái xe đạp sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.