Chương 385: Ta của tương lai có còn là ta không?


Đồ Cửu ngẩng đầu, rưng rưng hỏi Tô Hòa:
Vậy ta của tương lai có còn là ta nữa không?


Tô Hòa gật đầu, khẳng địn8h:
Tất nhiên rồi. Thân là kiếm linh, nếu như đến linh trí cũng không có thì còn có ý nghĩa gì nữa? Khi tiên thiên xích3 dương chi linh của ngươi tu hành được trọn vẹn thì có thể mượn kiếm gỗ táo lôi kích hóa thành hình người, ta trao than9h kiếm này cho ngươi làm nơi hóa thân!

Đồ Cửu gật đầu đồng ý, bổ nhào về phía kiếm gỗ táo lôi kích. Chờ đến khi cô ta chạm vào kiếm gỗ táo lôi kích, một ngọn lửa màu đỏ cam xuất hiện trên cơ thể bao vây lấy thanh kiếm, sau khi ánh lửa trên kiếm gỗ táo lôi kích rút đi, bóng hình Đồ Cửu đã hoàn toàn biến mất, đến một góc áo cũng không để lại.
Nếu không phải trên đất còn vương vết máu đen đục của cô ta thì e là Tần Nguyên cũng không dám xác định Đồ Cửu đã từng xuất hiện hay chưa.
Gót chân Tần Nguyên vô tình chạm nhẹ xuống đất, ngay lập tức cảm thấy đau đến hít hà nhưng vẫn mạnh miệng:
Không sao đâu, vấn đề nhỏ mà thôi.

Tô Hòa thả cánh tay đang ôm eo Tần Nguyên ra, xoay người bước đi làm Tần Nguyên trợn mắt.
Nhiếp Tam Cô nói đến uy lực của Kim Đan Tiên Nhân, hơi thở trở nên nặng nề hơn rất nhiều, mụ ta nheo mắt lại, thay đổi giọng điệu:
Năm đó khi ta bước lên con đường tu hành là được một người âm quan họ Lưu tiến cử, tu vi của hắn là nửa bước Kim Đan Tiên Nhân. Ta đã từng nghe hắn nói, có thể người khác không thấy rõ được tu vi của Kim Đan Tiên Nhân nhưng chắc chắn Kim Đan Tiên Nhân sẽ tự biết, bởi vì khi đột phá đến cảnh giới Kim Đan Tiên Nhân, trong cơ thể sẽ ngưng tụ ra một viên kim đan. Phẩm loại kim đan chia thành bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, phẩm giai cao nhất là kim đan màu tím, phẩm giai thấp nhất là kim đan màu vàng ròng. Xin hỏi tiền bối, người kết ra kim đan nào?

Tô Hòa ngẫm nghĩ, cô đã từng xem xét tỉ mỉ chân đan trong cơ thể mình, viên chân đan của cô là màu xanh tím, nếu xét theo phẩm giai như lời Nhiếp Tam Cô đã nói thì có lẽ phẩm giai của cô ở giữa mức kim đan chàm và kim đan tím, cũng xem như là một phẩm giai không tệ.
Nhiếp Tam Cô tháo dây buộc tóc xuống, bước lên một bước, hỏi Tô Hòa:
Xin hỏi tiền bối, bây giờ tu vi của người đang ở mức Kim Đan Tiên Nhân đúng không?

Tô Hòa chăm chú nhìn, hỏi:
Kim Đan Tiên Nhân? Làm sao để phán đoán mình có phải là Kim Đan Tiên Nhân không?

Đợi đến khi tất cả mọi người đều giải tán, Tô Hòa thu hồi thanh kiếm gỗ táo lôi kích, nhìn về phía Tần Nguyên, hỏi:
Bây giờ anh còn đi nổi nữa không?

Tần Nguyên gật đầu liên tục:
Anh đi được.

Tô Hòa kinh ngạc nhìn Tần Nguyên, nhướn mày nói:
Đi được thật hả? Vậy anh bước thử hai bước xem?

Tần Nguyên khó xử, cắn răng bước về phía trước vài bước, chân vừa cứng vừa miễn cưỡng, đến động tác cơ bản như nhấc chân cũng không làm được, chỉ có thể khó hiểu hỏi Tô Hòa:
Tô Hòa, anh bị sao thế nhỉ? Sao mỗi lần bước đi chân anh lại vừa tê vừa đau, gót chân cứ như đứng trên đinh, cử động nhẹ là thấy đau.

Nhiếp Tam Cô:
...
Không thể trêu, không thể trêu!
Những người đến từ Linh giới đó đã bị đại pháp
Đạo tâm ma chủng
của Tô Hòa dọa sợ suýt vỡ mật. Bây giờ khi nghe cô nói đồng ý thả họ đi, mỗi người đều cực kỳ vui mừng, tản ra bốn phương tám hướng, thi triển phép thuật của từng người, người thì độn thổ, người thì lặn xuống nước, người thì vờ có việc nên trốn đi...

Vậy anh còn cãi bướng nữa hả?

Tô Hòa trợn mắt, duỗi tay đỡ eo Tần Nguyên, lại đặt cánh tay anh lên vai mình, nói với Tần Nguyên:
Anh vịn chặt vào, chân anh vừa mới bị một thứ không sạch sẽ quấn vào, em bận thể luyện uy lực của đạo tâm ma chủng nên lúc đó không vạch trần. Bây giờ nghĩ lại mới thấy em hồ đồ quá, thể hiện uy lực thì lúc nào chẳng được nhưng nếu anh trúng chú thuật này thì phải dùng tịnh đan mới có thể loại trừ, bây giờ trong tay em không có dược liệu nên anh chỉ có thể cố gắng chịu đựng một lúc.

Nhiếp Tam Cô lặng người, sát tinh trước mặt không biết mình đang ở mức tu vi nào sao?

Kim Đan Tiên Nhân là trong cơ thể có thể kết đan một cách suôn sẻ, mỗi một hành động cử chỉ đều nối liền với trời đất, có thể cưỡi gió mà đi, một ngày có thể dạo khắp năm sông bốn biển.

Đồ Cửu nhìn Tô Hòa, lại nhìn Tần Nguyên, chỉ thấy ánh mắt Tần Nguyên nh6ìn Tô Hòa cực kỳ vui vẻ, cho dù anh đang nhếch nhác thảm hại cũng không thể che giấu được ánh sáng trong mắt.

5Được.

Nhiếp Tam Cô tha thiết mong chờ nhìn Tô Hòa, đợi đáp án của Tô Hòa.
Không ngờ Tô Hòa lại xua tay nói:
Tu vi của ta thế nào có liên quan gì đến ngươi? Hôm nay ta tha cho các ngươi đi, hãy làm việc thiện mỗi ngày, nếu như có ai làm điều ác thì đó cũng là lúc mất mạng!


Này này này, Tô Hòa, sao em lại làm vậy? Một cái hố to như vậy em lại bảo anh phải trèo lên hả?
Tần Nguyên nôn nóng đến mức giậm chân, cử động nhẹ một chút, gót chân lại đau thấu tim, anh đau đến mức nhăn mặt nhíu mày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.