Chương 384: Ai mới là ngư ông?


Nhiếp Tam Cô cười u ám:
Có thể hủy diệt một mối tai họa là Ban điều tra tình hình đặc biệt, lại còn tế luyện một con Kim8 Ô tiên thiên chân dương chi linh, ngươi nói ta đến đây làm gì?


Một người đàn ông đầu đầy sẹo tròn xen mồm:
Tấ3t nhiên là chờ ngươi và Dã Phật hai hổ cắn nhau, đến đây ngồi làm ngư ông đắc lợi!


Đồ Cửu ngoài mạnh trong yếu,9 miệng hùm gan sứa:
Người Linh giới đúng là đê tiện!

Tô Hòa đạp kiếm nhảy xuống, tuy rằng trên người nhếch nhác nhưng phong thái toàn thân khiến đám người Linh giới không dám tự ý suy đoán.
Thu hồi kiếm gỗ táo lôi kích, Tô Hòa hờ hững nhìn xung quanh. Bàn tay cô lật nhẹ, sợi dây màu đỏ bay ra, chỉ trong nháy mắt đám người Linh giới đã bị dây đỏ trói thành bánh chưng thịt.

Gà vườn chó ngói, cũng đáng để sợ sao?

Nhiếp Tam Cô biến sắc, hét lên thê thảm:
Đây là đạo tâm chủng ma!

Những người Linh giới khác vẫn chưa thấy rõ đạo pháp Tô Hòa đã thi triển lên người họ, bây giờ được Nhiếp Tam Cô nhắc nhở, mọi người đều sực tỉnh, vội vã kiểm tra tình trạng cơ thể mình, chờ đến khi họ phát hiện đạo tâm mình đã bị một viên hạt giống ma khí lượn lờ cắm rễ thật sâu, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Rốt cuộc ngươi là ai?
Sắc mặt Nhiếp Tam Cô đen như mây mù, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tô Hòa bước từng bước lên bậc đàn tế, nhìn những người đứng trước dàn tế bị sỏi đá rơi xuống làm bẩn, cảm khái:
Ta còn tưởng người Linh giới tài năng thế nào! Không ngờ chỉ mạnh mẽ hơn con ong cái kiến chút thôi, một bầy giun dế sắp cạn máu.

Người Linh giới chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, cực kỳ xấu hổ và giận dữ, có người có suy nghĩ muốn liều mạng với Tô Hòa nhưng gã ta còn chưa kịp giãy giụa thì sợi dây đỏ đang trói gã đã siết chặt hơn ba phần, suýt chút làm xương gã gãy nát.
Tô Hòa ngồi xổm xuống, nhặt chuỗi tràng hạt lúc trước Dã Phật đã từng sử dụng lên, nhìn thoáng qua, nhướng mày:
Không ngờ còn có di cốt của chân thần, xem ra nội tình bên trong cũng không tồi, chỉ tiếc các ngươi quá vô dụng, tu vi quá thấp.

Gương mặt vẫn nở nụ cười lạnh nhạt hờ hững, cô bước đến bên cạnh Tần Nguyên, cởi dây xích trên người anh xuống, ngón tay điểm lên huyệt bách hội trên đầu anh, rót một luồng dược linh vào cơ thể anh, vừa giúp anh chỉnh lại cổ áo đã nhăn nhúm vừa trách móc:
Sao anh lại không cẩn thận một chút, để bản thân mình nhếch nhác như vậy? Người ngợm trông tệ hại thế này à? Đúng rồi, anh sắp làm rồi cha đó.

Sau khi được rót dược linh, toàn thân Tần Nguyên cực kỳ thoải mái, cuốn đi mệt mỏi, tinh thần phấn chấn, nghe những câu trách móc của Tô Hòa, anh cảm thấy yên lòng.
Có chuyện gì tốt đẹp hơn người mình yêu cũng quan tâm đến mình?
Đặc biệt là nghe đến câu cuối cùng của Tô Hòa, thậm chí Tần Nguyên còn nghĩ tai anh bị hỏng nên nghe nhầm rồi, thốt lên hỏi:
Câu cuối em nói gì đó? Anh chưa nghe rõ.

Tô Hòa liếc Tần Nguyên, không giúp anh sửa sang lại quần áo nữa, trợn mắt nói:
Đứng sang một bên yên tâm chờ đi, chờ em xử lý những người này xong sẽ quay lại.

Tần Nguyên gật đầu, không nói gì nữa.
(1) Một người không đánh lại nhiều người, đánh đấm lung tung giết sư phụ già.

Em đi nhanh đi, đừng quan tâm đến anh! Ở đây có rất nhiều người!
Tần Nguyên hét khàn cả giọng, sau khi gào lên những câu này xong, anh cảm thấy ngực mình sắp nổ tung, phổi đau rát.
Thanh kiếm gỗ táo lôi kích chém xuống, trực tiếp quét sạch đống sỏi đá đang lấp kín hố trời, sỏi đá rơi hết xuống trước bàn tế khiến người Linh giới phủ đầy bụi đất.
Ngón tay cô phẩy nhẹ chuỗi tràng hạt châu kia, đầu ngón tay Tô Hòa ngưng tụ ra một luồng dược linh màu tím nhạt rót vào trong chuỗi tràng hạt, trên chuỗi tràng hạt lại nở ra nhiều đóa sen màu đen.

Ác quỷ A Tu La, đây là tâm ma hung hãn tà ác nhất.

Tô Hòa say mê nhìn những hạt sen được nhân giống từ hoa sen đen, duỗi tay bắn ra, ngay lập tức những hạt sen đó rơi xuống trán của những người Linh giới đang đứng ở bàn tế, hóa thành một luồng ánh sáng đen rồi biền mất.
Nhiếp Tam Cô cũng không tức giận:
Nếu không đê tiện thì 6làm sao có thể tiêu diệt được Ban điều tra tình hình đặc biệt, làm sao có thể tế luyện một con Kim Ô tiên thiên chân dươ5ng chi linh. Thời đại Mạt Pháp, tiên đồ đoạn tuyệt, nói không chừng nếu chúng ta tế luyện một con Kim Ô tiên thiên chân dương chi linh sẽ có thể đột phá tiên thiên, bước vào nhân tiên, thoát khỏi tam giới ngũ hành, bước vào thiên hạ mênh mông tìm kiếm sự tự do! Thật may mắn!


Ồ? Suy nghĩ hay đó, đáng tiếc số mệnh đã định trước ngươi không thể sống đến lúc đó!
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trên trời, khiến người Linh giới đang đứng trong hang đá sôi nổi ngẩng đầu lên, sắc mặt Đồ Cửu cũng trở nên khó coi hơn.
Nước bị khuấy càng ngày càng đục, cô ta biết mình không thể sống được nữa lại không ngờ rằng mình liều mạng làm Dã Phật bị thương nhưng vẫn không thể cứu Tần Nguyên.
Chỉ có Tần Nguyên là vui vẻ, anh có thể nhận ra, giọng nói này là giọng nói của Tô Hòa!
Nhưng giây tiếp theo sắc mặt Tần Nguyên lại cực kỳ khó nhìn. Anh biết Tô Hòa là người tài giỏi khác thường, cũng biết cô rất tài năng, nhưng nhiều người bao vây lấy đàn tế như vậy thì cô có thể đấu lại bọn họ không?
Song quyền nan địch tứ thủ, loạn quyền đả tử lão sư phó (1)... Tần Nguyên không muốn để Tô Hòa mạo hiểm như vậy.
Tô Hòa rút dây đỏ lại, rút chuỗi hạt ra, sau khi dùng dây đỏ xâu lại thì phất tay, hạt châu trên chuỗi hạt tràng nhỏ như hạt đậu xanh, chúng vòng quanh cổ tay cô bốn lần, biến thành một món trang sức trên tay cô.

Đối diện với sự truy hỏi của Nhiếp Tam Cô, Tô Hòa chỉ trả lời một cách ngắn gọn:
Ngươi không cần phải biết.


Nhiếp Tam Cô phẫn nộ, tức giận đến mức trán hằn gân xanh, nhưng nghĩ đến viên ma chủng trong đạo tâm kia thì lại không dám ra tay với Tô Hòa, huống chi mụ ta cũng biết, với thực lực của mình thì không thể đánh lại Tô Hòa không biết từ đâu ra này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.