Chương 383: Lần cuối cùng
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1406 chữ
- 2022-02-04 03:43:07
Đồ Cửu mỉa mai:
Báo ứng? Không phải tôi đã gặp báo ứng lâu rồi sao?
Cô ta nhẹ nhàng ném lưỡi đao Tam tinh ra, hai người kia vốn đã thập tử 8nhất sinh lập tức không còn đường sống.
Giờ phút này, trong đầu Tần Nguyên chỉ còn lại Tô Hòa.
Tô Hòa...
Tần Nguyên lẩm bẩm, khóe mắt có giọt lệ chảy xống.
Đồ Cửu lại không hề phản ứng, trong lòng cô ta chỉ còn một âm thanh, chính là
bay về phía trước, giết Dã Phật
!
Ánh lửa nóng cháy, bụi lửa bắn tung tóe, Dã Phật chưa kịp kêu gào trong tuyệt vọng đã bị ngọn lựa đốt thành tro.
Dã Phật, chỉ dựa vào ngươi thôi ư? Đồ Cửu ta dù có chết cũng sẽ tuyệt đối không để mặc ngươi định đoạt.
Đồ Cửu quay đầu nhìn thoáng qua Tần Nguyên, thấy anh đang khiếp sợ, hai má vẫn lấm lem nước mắt. Cô ta thấy yên tâm hơn nhiều, cuối cùng anh cũng khóc vì cô ta rồi.
Sắc mặt Đồ Cửu6 hung ác nham hiểm hơn, cô ta dùng tay phải bóp chặt cằm Tần Nguyên, ép Tần Nguyện phải quay đầu lại, nhìn Tần Nguyên chằm chằm rồi hét lên:
Anh nh5ìn tôi này!
Xuyên qua con ngươi của Đồ Cửu, Tần Nguyên thấy được chính bản thân mình, một người chán nản và vô hồn.
Xin lỗi, anh vẫn chưa xây xong vườn hoa hồng anh đã hứa với em.
Xin lỗi, Tô Hòa...
Trưởng ban Tần, Đồ Cửu tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh, hôm nay là lần đầu tiên, cũng như lần cuối cùng.
Ánh mắt cô ta quyết tâm cắt đứt quan hệ.
Tần Nguyên nghe câu này lại cảm nhận được hàm ý khác.
Cho dù chết, vậy cũng đáng!
Đồ Cửu quay đầu, cô ta không muốn đến chết rồi vẫn liên lụy đến Tần Nguyên, tất cả phần lông ở đuôi bốc cháy, rực rỡ như ánh mặt trời nho nhỏ.
Đồ Cửu, ra tay đi, nếu đã là kẻ thù vậy thì cứ dứt khoát không đội trời chung, được không?
Tần Nguyên cười khẽ, giọng nói trong cổ họng nghẹn ngào như tiếng kêu nức nở của một con thú đang bị dồn vào đường cùng.
Khóe mắt Đồ Cửu rưng rưng, cô ta muốn trả lời nhưng lại phát hiện ánh mắt thất vọng của Tần Nguyên giống như miếng vải nơi cổ họng làm cô ta nghẹn ứ nói không nên lời.
Đồ Cửu bật khóc giàn giụa, cắn răng quay đầu, móng tay ghim vào thịt, máu huyết màu đen đục chảy dọc theo khe hở ngón tay. Sắc mặt cô ta ửng hồng bất thường, hai mắt hừng hực như lửa, dù sợ hãi đến đâu, cô ta cũng hạ quyết tâm.
Một tiếng kêu xé trời, Đồ Cửu hóa thành con chim rực lửa, lao về phía Dã Phật với tốc độ nhanh nhất trong đời.
Một người đàn ông giỏi giang như vậy, cô ta đã từng rung động, đã từng si mê. Sau này khi biết được con đường khác nhau của người và yêu, cho dù có cưỡng ép kết hợp cũng chỉ có thể mang lại bất hạnh cho nhau, cô ta đã từng do dự, đã từng hoang mang nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay, tịnh tâm.
Cô ta có thể buông tay Tần Nguyên nhưng lại không thể hoàn toàn xóa nhòa được bóng dáng của anh trong lòng mình, bây giờ nghe Tần Nguyên nói
nếu đã là kẻ thù vậy thì cứ dứt khoát không đội trời chung, được không
, cô ta cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Dã Phật giật thót, nhanh chân lùi lại, gã không ngờ Đồ Cửu không phải quạ lửa mà là một con Tam Túc Kim Ô (1) chưa trưởng thành!
(1) Kim ô: quạ đen
Trong lúc hoảng hốt, hình như Tần Nguyên nghe được giọng của Đồ Cửu.
Giống như Đồ Cửu đang ở bên tai anh, nói như như đinh đóng cột:
Trưởng ban Tần, Đồ Cửu tôi dù có chết cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.
Đồ Cửu gục trên đất, cô ta cố gắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Tần Nguyên cũng đang cúi đầu nhìn mình. Cô ta mỉm cười như chiếc lá khô đang hấp hối trong gió thu:
Trưởng ban Tần, xin lỗi anh, là do tôi đã làm liên lụy đến Ban điều tra tình hình đặc biệt.
Đầu Tần Nguyên như một mớ bùn nhão, giờ phút này anh không thể phân biệt được Đồ Cửu là bạn hay là địch, chỉ là lúc này, trong mắt anh đều là nụ cười, giọng nói và dáng điệu của Đồ Cửu trong những ngày làm việc tại Ban điều tra tình hình đặc biệt.
Giết một người mà cũng lề mề như vậy, Đổ Cửu, thân là yêu tộc, sự tàn nhẫn độc ác của ngươi đâu rồi?
Dã Phật bước một bước, mang theo luồng gió hôi thối dừng ở trước mặt Tần Nguyên, duỗi năm ngón tay thành hình chưởng, lòng bàn tay đặt trên đao Tam tinh phóng về phía tim của Tần Nguyên.
Từ lâu đã nghe nói tên Tần Lĩnh xuất hiện hiện tượng kì lạ bình minh hoàng hôn luân phiên chín lần nhưng ta lại chưa được thấy tận mắt, cứ ngỡ là tin vịt, không ngờ lại là thật! Đồ Cửu, thân là tộc Kim Ô cao quý nhất lại làm bạn với nhân loại, đúng là tự đày đọa mình!
Dã Phật không cam tâm gầm lên, giống như quỷ khóc sói gào.
Lần cuối cùng...
Anh ngẩng đầu nhìn những đốm sáng li ti trên trần nhà, thầm thì với khoảng hư vô:
Sau này mong em hãy thay anh ngắm mặt trời chốn trần gian.
Dã Phật lại không kiên nhẫn nổi nữa, cánh tay bằng xương khô giấu dưới lớp áo đen to rộng vung lên, Đồ Cửu bay lên như miếng giẻ rách, đập mạnh vào vách đá, phụt ra một ngụm máu màu đen.
Tần Nguyên cúi đầu nhìn xuống ngực, nếu bước thêm một bước nữa lưỡi đao này sẽ lấy mạng anh. Anh thầ3m nghĩ đến lời Tô Hòa đã dặn trước khi đi, nhớ đến những kỷ niệm nhỏ khi ở bên cạnh Tô Hòa, anh bỗng cảm thấy lòng đau như cắt.
Xin lỗi, an9h đã phụ lòng em rồi.
Đồ Cửu nhìn người đàn ông trước mặt, vết máu trên mặt đã đóng vảy, chiếc áo sơ mi lúc nào cũng luôn sạch sẽ và phẳng phiu như mới nay đã trở nên nhăn nhúm dơ bẩn.
Thảm hại, suy sụp... những từ này có thể hình dung được sự cùng quẫn lúc bấy giờ của Tần Nguyên nhưng không có từ nào có thể lột tả được sự kiên cường của anh.
Sắc mặt Dã Phật thay đổi, gã không thể không ném đao Tam tinh xống, chuyên tâm đối phó Đồ Cửu đang rực lửa máu, cũng là người đã thề muốn cùng chết với gã. Gã lạnh lùng tức giận mắng:
Đồ Cửu, quả là ngươi không thật lòng muốn làm việc cho Linh giới! Nếu chiếm đoạt nội đan của ngươi cũng không thể khiến ngươi cam tâm thần phục thì ta sẽ tự tay đưa ngươi lên đường!
Ngọn lửa trên người Đồ Cửu càng mãnh liệt hơn, hơi thở như hủy diệt tất cả mọi thứ. Phàm là những nơi cô ta đi ngang qua, nham thạch đều bị nung chảy thành dung nham.
Tần Nguyên không cam tâm nhưng lại không thể không nhắm mắt lại.
Điện quang hỏa thạch, chớp mắt tương tư.
Đồ Cửu đánh giá gương mặt của Tần Nguyên một cách cẩn thận, không thể không nghĩ đến cảnh tượng khi anh đưa cô ta ra khỏi vực sâu trong ngọn núi, mặc dù cô ta đã sống đến nghìn năm nhưng lần được ra khỏi núi kia lại làm cô ta vui vẻ như đứa trẻ.
Cô ta còn nghĩ đến nụ cười của Tần Nguyên, chất phác đến vậy, rực rỡ đến thế.
Tần Nguyên cảm thấy một người mà nụ cười chân thành đến vậy sẽ không lừa dối người khác.
Đồ Cửu...
Tần Nguyên cay đắng nói:
Tất cả những chuyện đang xảy ra là những điều mọi người không lường trước được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.