Chương 387: Hợp đồng đã ký rồi thì sao?


Thấy tình hình như vậy Tô Hòa biết chắc chắn phần trăm mình được trích từ Phủ Lỗ Thực sẽ không ít.

Bởi vì không phải đến mua đồ ăn nên Tô Hòa8 không xếp hàng mà đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên đang ngồi trong góc Phủ Lỗ Thực nếm trà, mỉm cười khách sáo hỏi:
Xin hỏi ông Vương3 Hậu Đức có ở đây không?


Người đàn ông trung niên kia ê ê a a theo màn trình diễn hý kịch của tỉnh xuyên Thục, ngoảnh mặt làm ngơ trước câu9 hỏi của Tô Hòa.
Tô Hòa nghe lời người đàn ông trung niên này như thể đang nghe câu nói đùa hay nhất của năm, cô lại hỏi hắn:
Anh còn không biết xấu hổ nói những lời này à? Trên hợp đồng đã ghi rất rõ ràng, tiền của các người chỉ mua quyền sử dụng công thức của tôi, hơn nữa phải chia cho tôi một nửa tất cả lợi nhuận từ công thức này.


Sao nào, bây giờ công thức lỗ thực của tôi kiếm được nhiều tiền quá nên không nỡ chia cho tôi sao? Chẳng lẽ bố anh không nói với anh rằng giữa chúng tôi đã ký hợp đồng à?

Người đàn ông trung niên khinh thường cười nhạo:
Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cô biết, cô và bố tôi ký hợp đồng rồi thì sao? Chẳng lẽ cô định thưa kiện Phủ Lỗ Thực chúng tôi à? Nói thật cho cô biết cho dù cô muốn thưa kiện, nhà họ Vương tỉnh Xuyên Thục chúng tôi cũng sẽ không sợ!

Tần Nguyên nghe người đàn ông trung niên đó sỉ nhục Tô Hòa như vậy thì lập tức giơ nắm tay định đứng ra nhưng bị Tô Hòa ngăn lại.
Nếu muốn ra tay xử lý người đàn ông trung niên này, Tô Hòa có rất nhiều biện pháp, đâu cần Tần Nguyên phải ra tay? Huống chi căn cứ theo tình hình của Tần Nguyên, giữ lại chút sức đi đường đã là không tệ rồi.
Ánh mắt Tô Hòa nhìn người đàn ông trung niên kia đã không còn cảm xúc gì, cô hỏi:
Anh luôn miệng gọi Vương Hậu Đức là
bố
, vậy tôi muốn hỏi Vương Hậu Đức dạy anh làm người như thế đấy à?

Nụ cười trên mặt Tô Hòa nhạt đi, giọng nói cao hơn một ít, hỏi lại lần nữa:
Xin hỏi ông Vương Hậu Đức có ở đây không?

Người đàn ông trung niên kia bỗng mở to mắt, nhắm vào Tô Hòa răn dạy:
Cô từ đâu đến? Tên bố tôi là tên để cô tùy tiện gọi vậy hả?


Mu5ốn đến mua thịt kho thì xếp hàng đi! Cho dù cô gọi tên bố tôi ra nhân viên trong cửa hàng cũng tuyệt đối không cho cô thêm lát thịt nào đâu. Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của cô xem, mới trốn khỏi nơi nghèo nàn nào vậy? Nhìn cô không giống người có thể mua nổi thịt kho, không mua nổi thì ra ngoài nhanh đi, đừng làm mặt tiền cửa hàng chúng tôi ô uế!

Tô Hòa:
...


Phủ Lỗ Thực kinh doanh ở tỉnh này nhiều năm như vậy, một bản hợp đồng của cô có thể sánh được sao? Tôi tốt bụng khuyên cô một câu, cầm mấy chục ngàn của nhà tôi rồi thì yên phận sống ở tỉnh X đi, mãi mãi đừng đi ra.


Bây giờ cô còn có mặt mũi dám đến đây đòi tiền? Cô mơ mộng quá rồi!

Tô Hòa sờ mặt, không quan tâm đến lời chửi rủa của người đàn ông trung niên:
Chẳng lẽ Vương Hậu Đức không nói với các anh rằng tôi và ông ta không chỉ ký một bản hợp đồng mà còn một thứ nữa à! Nếu các anh vi phạm hợp đồng, đã suy nghĩ kỹ đến hậu quả chưa? Các anh có thể gánh nổi hay không!

Người này càng khinh thường hơn:
Tôi còn nghĩ là thứ gì đó ghê gớm lắm, không ngờ chỉ là món đồ giả thần giả quỷ thôi, đúng là mất hứng không thú vị chút nào.


Cô nhìn cô đi, đã là thời đại nào rồi? Là thời đại mới đã lật đổ thời kỳ phong kiến mê tín! Vốn dĩ tôi cứ ngỡ nước ta còn lại một vài người bảo thủ sẽ tin những thứ này, không ngờ cô cũng nằm trong số đó!


Hôm nay Vương Minh Hồ nói rõ: Chỉ cần ngày nào Vương Minh Hồ tôi còn ở Phủ Lỗ Thực nói chuyện thì ngày đó cô đừng mong lấy được một xu nào của Phủ Lỗ Thực!


Phủ Lỗ Thực của mấy người mua công thức lỗ thực từ tay tôi nên việc buôn bán trong cửa hàng mới tốt như vậy, hứa mỗi tháng sẽ thanh toán phí hoa hồng cho tôi, muộn nhất mỗi quý sẽ tổng kết một lần. Vậy mà kết quả là sáu, bảy tháng trôi qua rồi mà các anh vẫn chưa tổng kết lần nào, bây giờ tôi và chồng tôi gặp chuyện ở tỉnh Xuyên Thục, muốn đến đây lấy lại số tiền Phủ Lỗ Thực các anh thiếu chúng tôi, thái độ của anh như thế đấy hả?

Sắc mặt của người đàn ông trung niên khẽ thay đổi. Hắn ta nheo mắt lại, đánh giá Tô Hòa từ trên xuống dưới vài lần rồi vỗ tay với sân sau của Phủ Lỗ Thực, the thé nói:
Mang vài người đến đây, bắt con nhóc quỷ đã lừa bố tôi lại!


Chỉ là một công thức nấu ăn thôi, trên đó không có bao nhiêu chữ mà lại dám đòi hỏi nhà chúng tôi mấy chục ngàn. Tôi không đến tìm cô đòi lại số tiền đó đã là may cho cô rồi mà bây giờ cô còn dám tìm đến đây? Hôm nay dù thế nào tôi cũng phải để cô biết được chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm!

Vương Minh Hồ chống hông đứng giữa đại sảnh Phủ Lỗ Thực rất giống tư thế của người đàn bà đanh đá đang chửi đổng.

Tô Hòa cũng không muốn nói chuyện với hắn ta nữa, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, nói:
Vậy anh cứ chờ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi! Mong anh vẫn có thể kiên cường, đừng để ngày nào đó đến cửa nhà tôi trông mong cầu xin.


Tần Nguyên đứng sau Tô Hòa vừa mới hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, lập tức cũng khinh thường hành vi của Phủ Lỗ Thực, nhưng anh chưa kịp nói chuyện thì Tô Hòa đã túm tay anh đi rồi.

Trước khi rời khỏi Phủ Lỗ Thực, Tô Hòa còn cố ý lấy lệnh bài
Đại Thiên Tuần Thú
ra, quơ quơ lệnh bài trước mặt người đàn ông trung niên kia rồi mới rời khỏi Phủ Lỗ Thực.

Quả là ông trời lại quên trách nhiệm giám sát lục đạo. Sau khi được Tô Hòa nhắc nhở, thoáng chốc ông đã bắt đầu lập lại trật tự công việc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.