Chương 402: Cô chẳng cần em đề tên


Vương Phù đứng bên cạnh cậu, lên tiếng hỏi:
Nhóc Bành, em nói những bài luận văn được đăng báo kia của em đều được phân tích với sự giúp 8đỡ của máy tính đúng không? Chính là mấy thứ vừa bị chuyển đi kia hả?


Bành Cẩm Trình gật đầu:
Đúng vậy!


Ồ.
Tô Hòa đáp cực kỳ ngắn gọn.
Vương Phù:
...
Tiếng

này có mấy nghĩa vậy?

Thầy cảm thấy Giáo sư Tô không phải người nhỏ mọn, cố ấy sẽ không làm gì em chỉ vì bất mãn với em. Nhưng làm người không thể chỉ nghĩ đến lợi ích. Ngộ nhỡ cô ấy tỏ thái độ không coi trọng em, em có tin tạp chí
Tuyến đầu Lý luận Cơ khí
sẽ lập tức hủy bài viết của em hay không? Em có tin trừ khi em thay hình đổi dạng, thay tên đổi họ, nếu không em sẽ chẳng thể tồn tại trong giới học thuật trong nước và cả giới học thuật quốc tế hay không?

Vương Phù nhìn khuôn mặt tái mét của Bành Cẩm Trình, cảm thấy mình hơi nặng lời bèn vỗ vai cậu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn:
Đi nào, thầy sẽ nói giúp em, em cũng giải thích với Giáo sư Tô, có mâu thuẫn gì thì cố gắng nói ra. Mặc dù bây giờ em mất mặt tí nhưng ít ra có thể chặt đứt tai họa về sau. Lát nữa em phải thành khẩn xin lỗi, thầy sẽ cố gắng nói giúp em. Nếu Giáo sư Tô thật sự không muốn nhận em thì em chỉ có thể trở lại nhóm đề tài của thầy thôi. Em đã đi theo Giáo sư Tô học được không ít kiến thức, có không ít bài đăng báo, chắc là em đã có suy nghĩ riêng của mình rồi đúng không?

Vương Phù gật 3đầu suy tư, lòng thầm kinh ngạc:
Hèn chi người ta làm nghiên cứu nhanh thế, thì ra không chỉ vì có tiền mà còn nhờ có sự giúp đỡ của côn9g nghệ cao.

Vương Phù nghiêng đầu nhìn sang Bành Cẩm Trình, trong lòng bỗng trào dâng bao cảm xúc phức tạp như đánh đổ bình ngũ 6vị, chẳng biết nên nói gì.
Tô Hòa nhìn Bành Cẩm Trình, nói thêm:
Đúng là có phần không biết phân biệt tốt xấu.

Vương Phù liếc nhìn Bành Cẩm Trình, bấy giờ cậu mới hoàn hồn, vội xin lỗi Tô Hòa nhưng cô khẽ bước chếch sang bên cạnh tránh đi, không nhận lời xin lỗi của cậu.
Thấy Bành Cẩm Trình lặng im không đáp, Vương Phù coi như cậu ngầm đồng ý. Ông nói tiếp:
Em là người xét duyệt bản thảo do tạp chí
Tuyến đầu Lý luận Cơ khí
đặc biệt mời tới, chắc hẳn viết luận văn tốt nghiệp không thành vấn đề. Thầy sẽ không chỉ đạo lung tung, em tự xác định đề tài, tự viết luận văn, nếu có yêu cầu gì về kinh phí thì thầy có thể giải quyết giúp em.

Bành Cẩm Trình gật đầu, đây là cách giải quyết tốt nhất.
Giáo sư Vương Phù dời mắt sang chỗ khác rồi thở dài một hơi, xem như ông trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Nhóc Bành à, em muốn thăng tiến cũng được, có suy nghĩ riêng cũng được, nhưng em phải có lương tâm, phải biết phân biệt tốt xấu. So với các giáo sư khác, bao gồm cả thầy thì Giáo sư Tô đã giúp em rất nhiều không chỉ ở phương diện nghiên cứu khoa học mà còn trong cuộc sống, thậm chí cả phương diện mà em không nhìn thấy, chẳng hạn như quan hệ.


Tuy Giáo sư Tô còn trẻ, nhưng các bài viết được đăng trên tạp chí
Lý luận Cơ khí
của cô ấy đã khẳng định trình độ của cô ấy trong lĩnh vực cơ khí học. Có lẽ trên thế giới vẫn có người không thừa nhận địa vị của cô ấy, nhưng lý luận của cô ấy đã lật đổ lý luận kinh điển của giáo sư Bowen trường Đại học Công nghệ Kỹ thuật California, trở thành tri thức chủ đạo trong ngành lý luận cơ khí học. Nếu em có thể thuận lợi tốt nghiệp từ chỗ cô ấy thì sau này em chẳng cần cố gắng nhiều, chỉ với cái danh
sinh viên của Tô Hòa
thôi em đã có thể tới hầu hết các trường đại học cao đẳng trong nước. Thân phận này rất hữu dụng trong nước, cũng hữu dụng trên thế giới.


Địa vị của Giáo sư Tô ở nước ta không cần bàn cãi nhiều, thầy vĩnh viễn không thể sánh bằng. Phóng tầm mắt ra ngoài thế giới, danh tiếng của cô ấy cũng cực kỳ vang dội. Là một người đoạt giải Nobel Hòa Bình và giải Nobel Y học, cô ấy vừa vung tay là có thể thay đổi hơn phân nửa ngành nghiên cứu khoa học thế giới.


Haiz... Đi thôi, em nói xem em đã làm cái gì vậy!

Trong giọng nói của Vương Phù có ý oán trách, nếu biết trước Bành Cẩm Trình là người như vậy thì dù thế nào ông cũng không đưa cậu vào nhóm đề tài của Tô Hòa, chẳng những mục đích kết bạn không thành mà ngược lại còn suýt kết thù. Bây giờ ông chỉ mong Tô Hòa rộng lượng, nếu không cả hai bên sẽ ầm ĩ không hòa giải được.
Khi Vương Phù và Bành Cẩm Trình đến văn phòng của Tô Hòa, cô đang nhoài người trên bàn viết gì đó. Thấy hai người đến, cô tiện tay cất đồ vào ngăn kéo, liếc nhìn Bành Cẩm Trình rồi quay sang hỏi Vương Phù:
Giáo sư Vương, hôm nay cơn gió nào đưa ông tới đây vậy? Trường sắp khai giảng rồi, chẳng phải thời gian này rất bận sao?

Vương Phù lúng túng:
Giáo sư Tô, tôi không vòng vo với cô nữa, hôm nay tôi đến đây làm thuyết khách. Trước đây nhóc Bành là học trò của tôi, tôi để cậu ấy làm nghiên cứu khoa học cùng cô. Ban đầu tôi thấy nhóm đề tài của cô mới thành lập, không có ai nên bảo cậu ấy sang chỗ cô giúp đỡ, nhân tiện để cậu ấy học hỏi cô. Nhưng không ngờ thằng nhóc này hay nghĩ nhiều, lại còn không biết phân biệt tốt xấu, cho nên tôi đến đây xin lỗi cô.

Trước đây ông cho Tô Hòa
mượn
Bành Cẩm Trình làm sinh viên của cô vì hai lý do: thứ nhất là ông coi 5trọng Tô Hòa trong lĩnh vực máy móc, nhất là nghiên cứu mảng kỹ thuật quân sự, muốn tìm một sinh viên đến quan sát lĩnh vực nghiên cứu của Tô Hòa để cậu có thể dần dần nắm rõ ý tưởng nghiên cứu của cô; thứ hai là ông coi trọng lòng cầu tiến và tính kiên trì của Bành Cẩm Trình.
Giáo sư Vương Phù muốn chấm dứt sự nghiệp học thuật, tập trung vào giải quyết công việc hành chính. Vì vậy, nếu ông tiếp tục hướng dẫn Bành Cẩm Trình học tiến sĩ thì thật sự là lực bất tòng tâm. Nhưng ông không nỡ lãng phí hạt giống tốt là Bành Cẩm Trình này nên có ý định nâng cậu lên nền tảng cao hơn. Vậy mà ông lại nhìn sai người, mặc dù đã sớm biết cậu hơi nhỏ nhen, song ông cảm thấy không sao cả, nhưng ai dè cậu và Tô Hòa lại xảy ra mâu thuẫn ầm ĩ như vậy.
Tô Hòa lên tiếng:
Bành Cẩm Trình, em có suy nghĩ riêng của mình, cô không trách em. Nhưng lòng đố kỵ của em quá nặng, cô không thể nào chấp nhận được. Đáng lẽ cô không có nghĩa vụ phải giải thích với em, nhưng có khúc mắc thì nên gỡ bỏ chứ không nên thắt chặt, vì vậy hôm nay cô sẽ nói cho em biết tại sao cô phải loại em ra khỏi nhóm đề tài. Vừa hay giáo sư Vương Phù cũng ở đây, vậy cô sẽ nói cho rõ ràng luôn.


Cô tự thấy tiền trợ cấp cho em không ít, tuy không dám nói là cao nhất Thanh Đại nhưng tuyệt đối không thấp. Em có biết tại sao cô phải trả cho em mức trợ cấp cao như vậy không? Bởi vì cô muốn em yên tâm làm nghiên cứu khoa học, sau khi chọn được một phương hướng em có thể kiên trì làm tiếp, đưa ra lý luận của riêng mình. Việc này chắc chắn sẽ giúp ích cho chỗ đứng của em trong giới học thuật sau này, thế nhưng em đã làm gì?


Cô bảo em làm nghiên cứu liên ngành, bảo em học lý luận của các bộ môn khác là vì cô mong em học hỏi được cái hay trong nhiều lĩnh vực, hiểu sâu hơn về máy móc và vận dụng vào thực tế nhiều hơn. Cô dạy em cách xử lý dữ liệu chỉ vì giảm bớt gánh nặng cho em, để em dễ dàng khám phá ra sự bí ẩn ẩn giấu bên trong dữ liệu hơn, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, thế nhưng em đã làm gì?



Em lấy ý tưởng học hỏi từ luận văn của cô bê vào phương hướng nghiên cứu khác và làm đi làm lại một cách vô nghĩa. Em rất hưởng thụ cảm giác bắt chước người khác à? Cô không quan tâm em công bố luận văn như thế nào, nhưng em không nên ghi tên của cô vào luận văn của em khi chưa được sự đồng ý của cô.



Có lẽ người khác thích được ghi tên lên luận văn, nhưng cô nói cho em biết, cô chẳng thèm!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.