Chương 401: Ngôn ngữ lập trình dẫn đầu thế giới
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1089 chữ
- 2022-02-06 07:13:25
Nếu muốn tiếp tục trụ lại Viện nghiên cứu công nghệ thông tin thì những nhân viên nghiên cứu này phải khiêm tốn, đàng hoàng. Dù sao thì người chống l8ưng cho bọn họ đã rớt đài rồi, người trú dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Cứ thế, một đám nhân viên nghiên cứu và nhân vi3ên hỗ trợ nghiên cứu ngồi trong chiếc xe tải mà Trần Đại Quang tìm đến, lắc lắc lư lư tới Thanh Đại.
Tôn Ái Quốc nhạy bén bắt được hai từ khóa
xử lý gói cố định
và
phương pháp trực quan
trong câu nói của Tô Hòa. Ông ngẫm nghĩ một lát là hiểu ra điểm mấu chốt của mấy vấn đề này, đang định gật đầu thì tự dưng lại có nghi vấn mới:
Nhưng mà Giáo sư Tô này, dùng câu lệnh lập trình hiện có rất khó đạt được yêu cầu mà cô nói, chỉ riêng code xử lý gói cố định thôi đã có thể vượt qua code mã hóa tất cả các chức năng khác. Chúng ta phải giải quyết vấn đề này như thế nào?
Tô Hòa đi đến chỗ giá sách kê sát tường trong phòng thí nghiệm, lấy một chồng vở dày ra đặt trước mặt Tôn Ái Quốc rồi nói:
Ban đầu tôi cũng nghĩ tới vấn đề mà ông vừa nhắc tới. Để thuận tiện, tôi đã sáng tạo ra một ngôn ngữ lập trình mới dựa trên ngôn ngữ lập trình hiện có, về cơ bản là thống nhất với ngôn ngữ lập trình trước đây, chẳng qua là tôi đã chỉnh sửa và giới hạn một chút sao cho thích hợp.
Tôn Ái Quốc hỏi Tô Hòa:
Tôi thấy hình như hệ điều hành Giáo sư Tô dùng đã giảm độ khó cho người sử dụng. Hệ điều hành phổ biến trên thế giới hiện nay vẫn do lệnh ngôn ngữ lập trình máy tính điều khiển là chính, nhưng cô chỉ dùng thao tác chuột đơn giản đã có thể đạt được hiệu quả như vậy. Cô có thể cho chúng tôi biết đây là nguyên lý gì không?
Tô Hòa gật đầu tỏ ý cô hiểu nghi vấn của Tôn Ái Quốc. Cô chỉ vào từng biểu tượng trên màn hình máy tính:
Tuy hình thức thay đổi nhưng bản chất vẫn vậy, thật ra nguyên lý kích hoạt hoạt động của máy tính giống nhau, đều nhập câu lệnh, hệ thống chạy câu lệnh hoạt động, điểm khác biệt duy nhất là mỗi lần các ông chạy câu lệnh cần dùng tay nhập câu lệnh, còn dùng theo cách của tôi thì chỉ cần xử lý gói cố định thường dùng, sau đó hiển thị các chương trình phức tạp trên màn hình máy tính bằng phương pháp trực quan. Khi sử dụng, người ta chỉ cần kích chuột vào chương trình đã qua xử lý, sau đó kích hoạt drive là được.
Trưởng nhóm nghiên cứu Phòng nghiên cứu hệ điều hành máy tính họ Tôn, tên là Tôn Ái Quốc. Sau khi trố mắt nhìn Tô Hòa thao tác xong, ông thật sự không thể kìm lòng, run rẩy hỏi cô:
Giáo sư Tô, cô lập trình dựa trên nguyên lý nào vậy? Tôi xem quá trình thao tác của cô, trong lòng có một thắc mắc, chẳng hay có thể hỏi cô hay không?
Ông cứ nói đi đừng ngại.
Tô Hòa rất hài lòng với nhóm người do viện sĩ Nhạc Thủ Hoa bỏ ra số tiền lớn để bồi dưỡng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó thì quả thật những người này có trình độ hàng đầu quốc tế, khổ nỗi lĩnh vực máy tính vừa mới chân ướt chân ráo, rất nhiều thứ đang trong quá trình tìm hiểu, mà kỹ thuật trong đầu Tô Hòa lại là kết tinh trí tuệ của vô số người, cho nên mới có sự chênh lệch lớn như vậy.
Tô Hòa đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu cô không có những tri thức và kinh nghiệm tích lũy từ nhiều kiếp trước thì cô rất khó có thể làm được như những người này.
Lúc đó Tô Hòa đang chờ ở khoa Cơ khí tr9ường Thanh Đại. Tuy cô ngồi trong văn phòng nhưng nhờ có thính lực hơn người nên khi các nhân viên nghiên cứu vừa tới cửa tòa nhà khoa Cơ khí, cô đã6 nghe thấy tiếng động rồi.
Cô bảo bọn họ lên thẳng phòng máy tính trên tầng bốn. Cô không nói lời thừa thãi mà dứt khoát thao tác trên giao 5diện hệ điều hành máy tính một lượt, sau đó hỏi những người này:
Mọi người so sánh xem giữa hệ điều hành mọi người nghiên cứu ra và hệ điều hành này, cái nào dễ sử dụng hơn?
Những người khác thấy dáng vẻ này của Tôn Ái Quốc, cứ tưởng ông cố làm ra vẻ nịnh nọt để lấy lòng Tô Hòa. Họ thầm khinh bỉ trong lòng, cầm quyển vở còn lại lên xem, vừa nhìn lướt qua lập tức thay đổi lập trường luôn!
Thoạt nhìn chẳng hiểu gì cả!
Nếu mọi người cảm thấy hệ điều hành trên chiếc máy tính này của tôi dễ sử dụng thì có thể xem mấy quyển vở tôi viết. Ngoài ra, chương trình hệ điều hành trên chiếc máy tính này đều do tôi mở nguồn, nếu mọi người muốn nghiên cứu thì cứ vào ổ cứng tìm là được. Tôi đã ghi chú rõ ràng rồi, không khó tìm đâu.
Tôn Ái Quốc tiện tay cầm một quyển vở lên đọc lướt vài lần rồi chợt giật mình thán phục. Ông nâng niu quyển vở kia như nhặt được vật báu quý giá nhất, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng khôn xiết:
Giáo sư Tô, cô có thể cho tôi mượn quyển vở này đọc vài ngày được không?
Xem kỹ lại thấy nội dung trong này có vẻ rất hợp lý, nhưng vẫn chẳng hiểu mô tê gì!
Khi lật đến trang bìa, xem con số trên đó, mọi người mới phát hiện quyển căn bản nhất đang nằm trong tay Tôn Ái Quốc, bọn họ xem mà hiểu mới là lạ!
Các nhân viên nghiên cứu kia nhìn đến sững sờ!
Dù bọn họ nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra hệ điều hành máy tính tiện lợi và thực dụng đến vậy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.