Chương 400: Họ từ chối rồi?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1279 chữ
- 2022-02-04 03:43:24
Đối với nghiên cứu khoa học, việc áp dụng cùng một phương pháp ở các lĩnh vực khác nhau rồi đưa ra nhiều kết luận là một sự 8tìm tòi và đột phá nhưng đối với Tô Hòa, nó không đáng.
Dù sao sức lực con người luôn có hạn, Bành Cẩm Trình lãng p3hí thời gian cho những luận văn theo chiều ngang đã thể hiện rằng cậu không thể dành đủ thời gian khai thác đào sâu các chủ9 đề chiều dọc trong bài nghiên cứu, chắc chắn điều này sẽ ảnh hưởng đến thành tựu khoa học cả cuộc đời cậu.
Tô Hòa nói:
Ban đầu tôi nghĩ muốn họ góp ít sức, cũng để họ có thể trút gánh nặng trên vai, không ngờ người ta lại không biết cảm ơn nhưng như vậy cũng không sao, tôi tự nghiên cứu, nói không chừng năm sau lại có thể giành giải Nobel Y học!
Bây giờ Vinh Dự mới nghĩ đến, Tô Hòa đã không chỉ còn là chuyên gia đứng đầu trong nước nữa mà còn là người sắp được nhận giải quốc tế Nobel Y học, là một người thế nào chứ?
Sau khi cúp máy, Tô Hòa thấy Vinh Dự cứ nhìn mình chằm chằm nên hỏi:
Thầy Vinh, thầy nhìn tôi làm gì? Thầy tìm được cách liên hệ với các chuyên gia y dược đó chưa? Họ đã trả lời cho thầy chưa? Đại khái khi nào sẽ có thời gian?
Vinh Dự sực tỉnh, khổ không nói nên lời:
Haiz... Làm gì tìm được chứ? Tính tình của những người đó ai cũng bướng bỉnh cộc cằn cả, không phải là vì chuyện chúng ta thành lập khoa Y học nên tôi đã đến Bộ Giáo dục xin nhiều kinh phí hơn một chút thôi sao? Vậy mà họ lại nhớ đến tận bây giờ, không thèm nói câu nào xuôi tai, chỉ toàn nói mấy câu giận dỗi cáu kỉnh thôi, bảo thủ đến mức làm tôi tức chết! Một đám người lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì cảm xúc cá nhân mà không quan tâm đến lợi ích quốc gia!
Tô Hòa vội vàng giải thích:
Tôi nào dám? Rõ ràng tôi đang thay thầy lấy lòng mà! Vì để thành lập khoa Y Thanh Đại, thầy đã giành rất nhiều kinh phí nghiên cứu của các trường khác, không nói đến những trường khác, ví dụ như Đại học Long Thành, thầy xem xem những giáo sư, phó giáo sư đó đã bị kinh phí dồn ép đến nhường nào?
Nhớ đến lúc trước trưởng khoa Y của Đại học Long Thành nói với Tô Hòa mong Thanh Đại hãy giơ cao đánh khẽ là cô lại cảm thấy Vinh Dự quá đáng, nhưng những người đó lại có chút quá xa cách, kinh phí cô tự tay đưa đến lại bị đẩy ra ngoài, đúng là khó nói.
Vốn dĩ ông còn vỗ ngực thề chắc nịch với Tô Hòa rằng ông sẽ lo chuyện tìm người này, chắc chắn ông có thể tìm được chuyên gia lĩnh vực y dược trong nước, chung tay hợp tác nghiên cứu công thức thuốc chống lại sự phong tỏa tăng giá thuốc nước ngoài. Vậy mà không ngờ mọi người đều có việc để làm, không nể mặt ông chút nào.
Tô Hòa gõ cửa bước vào, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Vinh Dự.
Thầy Vinh, tôi mượn điện thoại của thầy một lát, tôi gọi điện cho bên Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin bảo họ đến Thanh Đại thu dọn đồ.
Tô Hòa tự quen tay cầm điện thoại lên, không đợi Vinh Dự đồng ý đã gọi đi.
Người nhấc máy là giáo sư Trần Đại Quang của Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin. Nghe nói Tô Hòa gọi đến, ông vội vàng hỏi:
Giáo sư Tô, có chuyện gì không? Phòng nghiên cứu Kỹ thuật con chip bên đây vẫn ổn, chỉ có điều vẫn chưa nhận được kinh phí nghiên cứu phần cứng máy tính, cô xem xem có thể thúc giục được không?
Tô Hòa trực tiếp gửi một dãy số điện thoại cho Trần Đại Quang, nói với Trần Đại Quang:
Viện trưởng Trần, đây là điện thoại của Trưởng ban Cố bên Sở Tài chính thành phố Tương Lai. Các ông cần bao nhiêu kinh phí cứ trực tiếp điền đơn xin rồi đến tìm Trưởng ban Cố phê duyệt là được, tôi sẽ bật đèn xanh cho bên ông, nếu Trưởng ban Cố có hỏi đến thì bảo anh ấy gọi điện cho tôi.
Ngoài ra, thông báo Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin sắp xếp giúp tôi, bên tôi có một cái máy tính, hệ điều hành tương đối mới, có một số phần mềm và phần cứng, để ở khoa Cơ khí Thanh Đại cũng tạm thời không sử dụng nên có thể mang đến Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin làm tài liệu tham khảo cho mọi người, tiện thể tôi chuẩn bị đưa ra một vài yêu cầu cao cho Phòng nghiên cứu thiết bị phần cứng, ông bảo họ hãy chuẩn bị trước đi.
Tô Hòa vội nhịn cười, an ủi Vinh Dự:
Thầy Vinh, thầy đừng lo lắng quá, tìm được người thì tốt, còn nếu không tìm được người thì tự tôi cũng có có thể thí nghiệm một vài phương thuốc mà, giống như những loại thuốc công dụng đặc biệt mà lúc trước tôi đã điều chế cho quân đội, một mình tôi làm cũng được, đến lúc đó thành phố Tương Lai vẫn kiếm tiền như cũ.
Vinh Dự xua tay:
Muốn cười thì cười đi, nhìn bộ dáng cố nhịn cười của cô là tôi lại khó chịu. Nhưng cô phải giải thích với tôi, nếu cô có thể tự điều chế ra được thì tại sao lại muốn tôi tìm người? Cô cố ý muốn làm tôi khó chịu hả?
…
Trong văn phòng Vinh Dự, ông nhìn những các loại lý do từ chối khác nhau, đau đầu buồn bực.
Trần Đại Quang đồng ý:
Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ để người trong Phòng nghiên cứu hệ điều hành sang thu dọn, khoa Cơ khí Thanh Đại đúng không?
Đúng vậy, văn phòng của tôi ở tầng hai khoa Cơ khí Thanh Đại, sau khi người bên Phòng nghiên cứu hệ điều hành đến có thể tìm tôi, tôi sẽ đưa họ đi, nhân tiện cho họ thấy tính mượt mà và tính thao tác của hệ điều hành do tôi phát triển, xem xem có thể khói lửa gặp nhau pháo hoa nở rộ hay không.
Tô Hòa sững sờ, cô thật sự không ngờ Vinh Dự lại khiến chuỗi dây chuyền của cô bị đứt quãng, lập tức bật cười thành tiếng.
Vinh Dự sầm mặt hỏi:
Cười xong chưa? Tôi đang tìm người cho cô đấy, cô không an ủi tôi vài câu thì tôi mà còn cười nữa, thú vị quá hả?
Chỉ tiế6c Bành Cẩm Trình không hiểu tấm lòng cô.
Tô Hòa đi đến phòng máy tính ở lầu bốn, mở máy tính lên, thiết lập mật khẩ5u cho tất cả các chương trình, sau đó đi thẳng đến tòa hành chính Thanh Đại.
Chỉ cần Tô Hòa ra mặt mời thì sợ gì không tuyển được nhân viên nghiên cứu?
Không thấy những giảng viên, phó giáo sư Thanh Đại suýt chút đã cãi nhau chỉ vì muốn tranh giành một vị trí trong danh sách nhóm nghiên cứu trực thuộc Tô Hòa à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.