Chương 404: Thiên phú tu hành


Tần Nguyên không đùa cợt nữa, nghiêm túc gật đầu.

Tô Hòa ngẫm nghĩ một lát rồi đặt ngón tay lên rốn Tần Nguyên. Cô nói:
Anh nhắm mắt lại, n8ghiêm túc cảm nhận sự thay đổi và cảm giác trên cơ thể anh, sau đó trả lời em anh nhìn thấy cái gì.


Ngón tay của Tô Hòa đặt trên rốn Tần N3guyên, từ từ xoa nắn. Dược linh thâm nhập vào trong bụng anh từng chút một.
Một lát sau, Tần Nguyên bỗng lên tiếng:
Anh thấy một con khỉ b9ê tảng đá to và một con ngựa dũng mãnh!

Tô Hòa gật đầu, lực tay mạnh hơn. Cô hỏi tiếp:
Bây giờ anh nhìn thấy cái gì, có gì thay đổi không6?

Cảm giác ngứa ngáy ở phần bụng khiến giọng nói của Tần Nguyên khẽ run rẩy:
Con khỉ nâng tảng đá to đang rẽ đông rẽ tây, còn con ngựa tr5ắng dũng mãnh kia đang đuổi theo một cành hoa chẳng biết mọc ra từ đâu.


Anh hãy cẩn thận quan sát nhịp chân của con khỉ và nhớ kỹ quy luật chuyển động của cành hoa. Khi nào anh nhớ xong thì bảo em nhé!

Bàn tay còn lại của cô Hòa đặt lên trán Tần Nguyên, liên tục dùng dược linh giúp anh tăng cường trí nhớ, khắc sâu nhịp chân của con khỉ và quy luật chuyển động của cành hoa vào đầu anh.
Khoảng sáu, bảy phút sau, Tần Nguyên lên tiếng:
Anh nhớ rồi.

Tô Hòa rút tay về:
Anh nhớ rồi thì xem như anh đã hiểu rõ con đường tu hành duy nhất. Cách em dạy anh khá đơn giản, trong lúc hít thở cũng đang tu hành, kích thích thuốc quý tiềm ẩn bẩm sinh trong cơ thể. Chờ sau khi anh chính thức nhập môn, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn nhiều. Nếu tìm được nơi có linh khí trời đất nồng đậm thì tu vi của anh còn tăng nhanh hơn nữa.

Sau khi nghe Tô Hòa giải thích, Tần Nguyên bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy mờ mịt:
Anh biết môn pháp này thế nào rồi, nhưng không biết phải vận hành nó ra sao...

Tô Hòa lườm anh, khinh bỉ đáp:
Khả năng hiểu biết của anh quá kém. Em đã nói với anh là hít thở cũng có thể tu hành, vậy dĩ nhiên là hít thở để tăng tu vi rồi!

Tô Hòa thấy Tần Nguyên vẫn mơ hồ, đành phải giải thích:
Đầu tiên anh nín thở, tập trung suy nghĩ. Sau đó nhẹ nhàng hít vào, đừng thở ra, cố dẫn luồng khí anh hít vào trong phổi theo pháp môn di chuyển rối loạn của con khỉ và con ngựa mà trước đó anh đã ghi nhớ, vận chuyển luồng khí này như cá nuốt thức ăn, không ngừng khuấy động luồng khí kia trong cơ thể. Sau khi anh thấy luồng khí kia chuyển sang màu xám đen thì có thể thở ra.

Tần Nguyên chớp mắt:
Không ngừng khuấy động luồng khí kia trong cơ thể... Vậy phải mất khoảng bao lâu? Luyện đến cảnh giới hiện tại của em thì em hít thở một hơi cần bao lâu?

Không phải ngạt thở luôn chứ!
Tô Hòa không quên trước đây cô phải mất bốn năm để luyện hóa luồng khí đầu tiên.
Có điều chuyện này quá mất mặt, làm sao cô có thể nói với Tần Nguyên được? Chỉ có thời gian thở mấy hơi mới phù hợp với hình tượng huy hoàng của
người có tài năng đặc biệt
trong lòng anh.

Anh ở nhà tự mình từ từ luyện tập, em đến khoa Kiến trúc xem rốt cuộc có chuyện gì nhé? Toàn bộ quy hoạch về thành phố Tương Lai đã làm xong rồi, bây giờ ngoài kiến trúc biểu tượng và kiến trúc vườn cảnh ra, các bản thiết kế khác đã được giao hết cho công ty thi công rồi. Dù sao thời gian này anh cũng rảnh rỗi, vậy thì bớt thời gian đến thành phố Tương Lai xem xét giúp em đi. Nếu anh cảm thấy luyện khí trong thành phố Tương Lai có thần trợ, vậy thì chứng tỏ việc xây dựng thành phố Tương Lai không có vấn đề gì. Nếu anh cảm thấy có chỗ nào khác thường thì phải gọi điện ngay cho em, bởi vì chắc chắn kiến trúc ở chỗ đó xảy ra vấn đề, nhất định phải nhanh chóng sửa lại.

Tô Hòa đáp:
Tùy khả năng mỗi người. Muốn bước lên con đường tu hành thì nhất định phải trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, nói là khó hơn lên trời cũng không ngoa. Nếu ngay cả ải luyện khí đầu tiên mà anh cũng không chịu nổi thì chứng tỏ anh không có thiên phú, đời này không có duyên tu hành. Ngày trước em luyện khí chỉ cần thời gian chớp mắt mấy cái thôi. Với cảnh giới của em hiện nay, em hoàn toàn không cần cố ý luyện hóa hơi thở, hơi thở trong cơ thể đã hình thành thế cân bằng với bên ngoài, xoay vòng ngày đêm, vĩnh viễn không ngừng.

Tần Nguyên:
...
Anh muốn theo kịp tu vi của Tô Hòa hình như hơi khó!
Thật ra Tô Hòa đã nói dối, sở dĩ ở trên núi Dược Vương, cô có thể luyện đến cảnh giới Dược Hoàng không phải vì cô có thiên phú cao mà là do cô kiên trì và bền bỉ. Bất kể người khác có nghỉ ngơi hay không, cô cũng không bao giờ buông lỏng, lúc nào trong lòng cũng ấp ủ ý chí phấn đấu. Hơn nữa cô còn giỏi suy nghĩ và tổng kết, nhờ vậy cô mới tìm ra con đường riêng của mình trên núi Dược Vương.
Tần Nguyên sửng sốt giây lát, thoáng cái đã hiểu ý Tô Hòa. Vẻ mặt anh tràn đầy kinh ngạc:
Em động tay động chân trong bố cục của Thành phố Tương Lai đấy à?


Cái gì mà động tay động chân? Phải gọi là dày công sắp xếp! Chỉ khi biến thành phố Tương Lai thành vùng đất quý có phong thủy tốt, những người làm nghiên cứu khoa học trong đó mới có thể mở rộng tư duy, tiếp xúc gần gũi với siêu trí tuệ trong trời đất. Nơi này vốn là bố cục phượng minh vu sơn, em còn bày hai trận pháp lên kiến trúc, đủ để đạt được hiệu quả.

Sau khi giải thích cho Tần Nguyên xong, Tô Hòa lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo rồi lái xe ra khỏi nhà.
...

Tỉnh X, Đại học Long Thành.

Từ sau khi Chu Khánh Hoa đăng báo nói hành động của Tô Hòa gây ảnh hưởng tới việc chữa trị của người dân, cả ngày anh ta đều túc trực trước giường bệnh của Tôn Ái Mai.

Nhìn mẹ ngày càng gầy gò, lần đầu tiên anh ta cảm thấy bất lực đến vậy. Trước sinh lão bệnh tử, cho dù bạn có cố gắng cỡ nào cũng chỉ là nhỏ bé như con kiến mà thôi.

Chu Lợi Dân nấu cháo ở nhà mang tới bệnh viện, đặt lên đầu giường bệnh của Tôn Ái Mai rồi nói với Chu Khánh Hoa:
Khánh Hoa, con ăn ít cháo trước đi, để ba đút cho mẹ con.


Sắc mặt Chu Khánh Hoa vàng vọt, râu ria xồm xoàm. Anh ta nhìn cháo rồi lại nhìn sang Tôn Ái Mai hít thở không đều, chỉ cảm thấy hai mắt cay cay. Anh ta vừa mới bưng hộp cơm lên thì chợt nhớ ra một chuyện:
Bố ơi, bệnh viện giục đóng tiền viện phí, nhà mình còn tiền không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.