Chương 405: Năng lực hại con gái



Ngày trước lúc con từ nước M về cũng là lần đầu tiên đến thủ đô, có ai giúp con đâu? Khoa Y Thanh Đại vừa mới thành lập, Tô Hòa đồng ý cho con gia8 nhập nhóm đề tài của cô ấy, dù thế nào con cũng phải làm được thứ gì đó của riêng mình rồi công bố trong hai tháng này. Nếu không, chờ đến cuối n3ăm đi Stockholm nhận Giải Nobel Y học, bố bảo con phải viết gì trên sơ yếu lý lịch đây?


Trương Khánh Dân úp úp mở mở nói với Trương Thanh9 Mai suy đoán của mình:
Thanh Mai, bố cảm thấy có lẽ không phải bác Chu muốn nhờ con chăm sóc con trai của ông ấy mà là muốn nhờ con giúp đỡ thằn6g bé khi nó hết tiền và đứng ra khuyên giải nếu Tô Hòa tỏ thái độ không tốt với nó. Trước kia hai người họ từng hẹn hò, sau đó vợ chồng bác Chu đư5ợc gọi từ nông thôn về trường đại học, Chu Khánh Hoa cũng thi đỗ vào Đại học Long Thành, thế là hai người chia tay. Con cũng biết Tô Hòa là người nóng tính mà, chắc bác Chu sợ con trai mình bị Tô Hòa đánh đuổi ra ngoài.


Trương Thanh Mai:
...

Tô Hòa lái xe đến khoa Kiến trúc, còn chưa vào phòng họp đã nghe thấy mấy giáo sư già tranh cãi ầm ĩ không ngừng.

Đúng là kiến trúc biểu tượng của Đại học Tế Đồng rất đẹp, nhưng có ích lợi gì? Xây mấy cây cầu to trên hồ Bạch Dương làm chi? Tài chính quốc gia eo hẹp, nếu những cây cầu to này có thể đảm đương nhiệm vụ vận tải thì đương nhiên chúng tôi không có ý kiến, nhưng tác dụng của nó chỉ để trưng cho đẹp mà thôi. Lẽ nào phải đổ mấy chục triệu vào một kiến trúc biểu tượng sao?

Tô Hòa nghe thấy giọng nói già nua của ai đó cùng với tiếng đập bàn.
Trương Khánh Dân nghe được tin này thì đâu còn lòng dạ nào mà quan tâm đến chuyện của nhà họ Chu nữa. Ông trò chuyện với Trương Thanh Mai về tình hình gần đây thêm vài câu rồi cúp máy, ngay cả cơm tối cũng chẳng màng mà lập tức chạy đến chỗ lãnh đạo khoa Y.
Trương Khánh Dân cống hiến cho Đại học Long Thành cả đời, dường như nơi này đã trở thành một phần trong cuộc sống của ông. Chứng kiến ngôi trường nổi tiếng ngang ngửa Đại học Thủ đô dần dần xuống dốc, tuy bên ngoài Trương Khánh Dân vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng sốt ruột hơn bất kỳ ai.
...
Thật sự là cô không ngờ giữa Chu Khánh Hoa và Tô Hòa từng có quan hệ này.

Thôi được rồi, nhưng chuyện vay tiền thì khỏi bàn, con không phải giáo sư được Thanh Đại phân nhà cho. Hiện giờ con đang ở phòng ký túc xá dành cho giảng viên và nhân viên mà Thanh Đại cấp cho, mỗi tháng phải trả mười ba tệ tiền phòng. Con chuẩn bị tiết kiệm tiền mua nhà, làm gì có tiền dư cho anh ta vay?


Mà bố vĩ đại thật đấy, nào phải bố không biết tính tình Tô Hòa, cô ấy chịu nghe người khác khuyên giải chắc? Con còn muốn hưởng ké hào quang của người quyền lực đoạt Giải Nobel thêm mấy ngày nữa, lỡ đâu không giúp được người ta mà bản thân còn bị liên lụy thì bố hại con gái mình rồi đó!

Trương Khánh Dân biết Trương Thanh Mai nói có lý nhưng vẫn cố mạnh miệng:
Không đến mức đó đâu! Tô Hòa khá dễ tính, con thử khuyên nhủ thêm vài câu xem sao, nếu không được thì thôi, đừng làm ảnh hưởng tới tương lai của mình. Quan hệ giữa bố và bác Chu cũng thường thôi, không tính là thân thiết nhưng cũng không quá tệ, thể hiện ngoài mặt là được rồi, không cần phải vì giúp bọn họ mà ảnh hưởng tới bản thân, tương lai của con là quan trọng nhất!

Trương Thanh Mai chế giễu:
Bố bảo Tô Hòa dễ tính ư? Hay là bố đến khuyên nhủ Tô Hòa nhé! Lúc trước phía Thanh Đại chặn kinh phí của khoa Y Đại học Long Thành, nếu bố chắc chắn có thể thuyết phục Tô Hòa, sao bố không nói? Ngay cả bản thân bố cũng không tự tin mà còn mạnh miệng... Thôi dẹp đi đồng chí Trương ạ, bố cứ yên tâm mở phòng khám và dạy học thôi, đừng lo nghĩ linh tinh nữa.


Nếu bố rảnh quá thì chi bằng đến khoa Y Đại học Long Thanh nghe ngóng xem có nhiều người làm nghiên cứu dược học hay không. Con nghe phong thanh Tô Hòa định thành lập Viện nghiên cứu dược học, mục đích chủ yếu là loại bỏ việc tăng giá thuốc của các nước L, nước C, nước F, hoàn toàn thoát khỏi sự hạn chế của các nước tư bản chủ nghĩa đối với nước ta. Nghe đâu kinh phí rất lớn, khoa Y Đại học Long Thành có thể nắm bắt cơ hội lần này để thay đổi cục diện hay không thì phải xem ban lãnh đạo khoa Y có chịu cố gắng hay không.

Một người khác không chịu yếu thế:
Ông nói thiết kế của Đại học Tế Đồng quá sáo rỗng, sao không nói thiết kế của Đại học Kim Lăng quá xấu? Nhìn bản thiết kế thì đẹp đấy, nhưng ông không nghĩ xem sau khi xây xong, kiến trúc hình cầu này trông chẳng khác gì một khối xi măng, có thể đẹp mới lạ! Nếu kiến trúc biểu tượng của thành phố Tương Lai là một quả cầu xi măng xấu xí, ông cảm thấy liệu rằng thành phố Tương Lai có trở thành trò cười của toàn thế giới không?


Tô Hòa vừa bước lên cầu thang vừa nghe các giáo sư già tranh luận, phân tích nguyên nhân mâu thuẫn, cô thầm tính toán trong đầu.

Cô mở cửa phòng họp, căn phòng vốn đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Tô Hòa nhìn các giáo sư, mỉm cười lên tiếng:
Mọi người cứ tiếp tục đi! Thông qua quá trình tranh luận gay gắt, mọi người hãy chỉ ra khuyết điểm của đôi bên, như vậy chúng ta có thể tìm cách giải quyết. Mọi người tiếp tục đi, tôi xem bản thiết kế trước đã.


Trưởng khoa Tùy đau đầu khủng khiếp vì quá ồn ào:
...
Tô Hòa là ví dụ điển hình cho kiểu người hóng drama không sợ to chuyện đây mà!

Tô Hòa cầm ba bản vẽ thiết kế kia lên, xem từng bản một. Cô rất thích thiết kế của Đại học Khai Nam; bản thiết kế của Đại học Tế Đồng cũng rất đẹp, ngụ ý hay, rất thích hợp làm kiến trúc biểu tượng; bản thiết kế của Đại học Kim Lăng thực dụng hơn, sau khi xây dựng không đến nỗi trở thành
quả cầu xi măng xấu xí
như vị giáo sư kia nói.

Đúng là khó quyết định mà!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.