Chương 407: Tô hòa mất tích
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1245 chữ
- 2022-02-06 07:13:21
Những lời này khiến Tần Nguyên bừng tỉnh, anh xoay người định rời đi thì bị Lý Kiến Thiết kéo lại, nghi ngờ hỏi:
Có phải em cãi nhau với con bé Hò8a không?
Tần Nguyên dở khóc dở cười:
Làm gì có chuyện đó chứ, quan hệ giữa bọn em vẫn rất tốt! Chạng vạng tối cô ấy nhận một cuộc điện t3hoại rồi nói là đến khoa Kiến trúc họp, em ở nhà chờ đến 10 giờ vẫn không thấy cô ấy về bèn đến khoa Kiến trúc tìm, nhưng bảo vệ ở đó nói cô ấy đã9 rời đi từ sớm. Vì thế em đành đến tứ hợp viện, anh nói xem, bụng cô ấy lớn như vậy rồi, buổi tối không về ngủ còn chạy đi đâu?
Cả nhà ai nấy đều nóng lòng đi tìm, ruột gan như lửa đốt. Bà cụ Lý ở nhà trông nhà cũng không ngủ nổi, lục đục dậy mặc quần áo, thắp nén hương cho Quan Âm Bồ Tát, cúi đầu thành kính lễ ba lễ, xong xuôi mới ngồi lên giường với tâm trạng đầy bất an. Bà cụ nương theo ánh trăng dõi mắt ra ngoài vài lần, trái tim cũng như bị treo lên.
Trên đường đi, Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc cũng lẩm bẩm:
Vừa nãy tôi nghe Tần Nguyên nói bụng con bé Hòa lớn rồi, liệu có phải con bé đang mang thai không?
Một bên khác, Miêu Xảo Trân và Lý Vệ Quân cũng đang thương lượng
chuyện lớn gia đình
.
Miêu Xảo Trân nói:
Vệ Quân, hai chúng ta phải chung một chiến tuyến.
Tô Kiến Quốc cầm đèn pin trong tay, thấy có xe nào đi qua sẽ lập tức chiếu biển số:
Có lẽ là vậy rồi, hai đứa đều là thanh niên trẻ, giữa tháng sáu kết hôn, bây giờ cũng là tháng hai rồi, nếu không có vấn đề gì to tát thì cũng đến lúc có thai rồi. Tần Nguyên không phải người nói dối, con bé Hòa nhà mình lại là người làm ngành Y, tin này chắc đúng đến bảy tám phần.
Lý Thục Phân nhỏ giọng nói:
Vậy sau này tôi phải để ý con bé Hòa này thêm, đứa nhỏ này dù là con gái nhưng suy nghĩ còn hơn cả một đứa con trai, không khiến người ta bớt lo chút nào, cả ngày không biết làm những gì. Tôi phải để ý con bé nhiều hơn, không để nó chỉ lo công việc mà không quan tâm đứa nhỏ trong bụng mình, phải ăn uống nghỉ ngơi tử tế.
Tô Kiến Quốc sợ Lý Thục Phân lại làm ra những chuyện không đâu nên vội dặn dò:
Thế thì bà cũng phải có chừng mực thôi, khi cần khuyên thì khuyên chứ không thể khuyên quá nhiều, con gái còn có việc của nó, đây cũng là chuyện tốt, vì quốc gia mà ra sức! Nếu con gái cũng như chúng ta, chỉ cả ngày rảnh rỗi ở nhà thì đời này sao có thể làm nên tiền đồ gì?
Hơn nữa, con gái chúng ta là bác sĩ, cơ thể mình như thế nào đương nhiên hiểu rõ hơn người khác. Nếu bà không yên tâm thì mua cho con gái đồ ăn ngon, săn sóc vợ chồng hai đứa một chút, tôi thấy lần này Tần Nguyên đi công tác gầy đi nhiều lắm. Mặc dù cả Tần Nguyên và con bé Hòa đều không nói nhưng tôi cũng có thể nhìn ra, nhất định lần này đi công tác thằng bé đã bị thương rồi, bình thường đi lại cũng hơi khập khiễng...
Tô Hòa mang thai!
Hai đứa chờ bác một lát, để bác gọi vợ chồng Kiến Quốc dậy cùng nhau tìm, càng nhiều người càng tốt!
Tần Nguyên đang lái xe thì chóp mũi đột nhiên hơi ngứa, nói hắt hơi là hắt hơi:
Hắt xì!
Trời đất chứng giám, lần này đúng là Tần Nguyên có bị thương, nhưng đó là nội thương, chỉ cảm thấy trong người yếu hơn trước, không hề có vết thương nào ở chân. Lần đó Tô Kiến Quốc thấy anh đi khập khiễng là bởi anh ngồi sai tư thế khiến chân bị tê nên lúc đi mới tập tễnh như vậy, chỉ có thế thôi.
Với giọng nói oang oang của Miêu Xảo Trân, không cần bà gọi, Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc đã nghe thấy.
Tất cả mọi người đều dậy, nhanh chóng mặc quần áo rồi ra ngoài. Bọn họ bàn bạc sơ qua, Tô Kiến Quốc và Lý Thục Phân tìm ở khu vực phía Đông, Miêu Xảo Trân và Lý Vệ Quân tìm ở phía Nam, Lý Kiến Thiết một mình đi phía Tây, Tần Nguyên lái xe theo hướng Bắc.
Lý Kiến T6hiết nghe Tần Nguyên nói hai người không cãi nhau mới yên lòng, vừa khoác áo vừa nói:
Em chờ anh một chút, anh mặc áo rồi đi tìm cùng em, mà em v5ừa nói gì, bụng con bé Hòa lớn là sao?
Đúng lúc đó, Miêu Xảo Trân đang ở trong nhà vệ sinh, nghe được cuộc trò chuyện giữa Tần Nguyên và Lý Kiến Thiết, nhất là khi nghe được mấy chữ
bụng lớn
, ban đầu bà còn hơi mơ hồ nhưng sau đó lập tức tỉnh táo!
Lý Vệ Quân mơ hồ:
Chiến tuyến gì cơ?
Miêu Xảo Trân nhéo lỗ tai Lý Vệ Quân, nghiến răng nói:
Chuyện tìm đối tượng cho Kiến Thiết chứ gì nữa! Kiến Thiết cũng đến tuổi lấy vợ rồi, thằng bé không gấp nhưng tôi không thể không gấp được, phải mau chóng tìm vợ cho thằng bé! Hai nhà chúng ta có ba đứa nhỏ, Kiến Thiết là anh lớn, bên dưới còn hai em gái, con bé Hòa có bản lĩnh, tìm được người chồng ưu tú, Kiều Kiều nhà chúng ta tuy rằng học hành không đến đâu nhưng cũng tìm được đối tượng tốt, dùng tấm bằng cấp ba tìm về một nhân tài của Thanh Đại.
Lúc này người thường xuyên đọc báo để nắm bắt tình hình như Tô Kiến Quốc chính là người tỉnh táo hơn cả, trước khi Tần Nguyên lên xe, ông còn dặn dò thêm:
Nguyên Tử, con lái xe, đi nhanh hơn chúng ta, con đến các trường hỏi thử xem, nếu con bé Hòa lái xe ra ngoài rồi đến trường theo như lời đã nói thì ở cổng ra vào nhất định có ghi chép lại.
Tần Nguyên đồng ý, nhấn ga đi thẳng.
Điều kiện gia đình của thằng bé Thư Trạch này như vậy mà vẫn đối xử với Kiều Kiều rất tốt, hai đứa cùng nhau buôn bán nhỏ, cuộc sống cũng không tệ. Tôi nghe Kiều Kiều nói, con bé thương lượng với Thư Trạch rồi, chờ Thư Trạch tốt nghiệp xong sẽ tính chuyện mua nhà.
Còn Kiến Thiết nhà chúng ta, ông nói xem, thằng bé làm ăn không kém nhưng lại không tìm được đối tượng là thế nào, tôi bắt đầu sốt ruột rồi... Các cụ xưa đều nói đứa nhỏ kết hôn sớm thì dễ cản duyên của đứa lớn, ông nói xem có phải vì Kiến Thiết bị Kiều Kiều chặn nên Nguyệt Lão quên mất thằng bé rồi không?
Miêu Xảo Trân khua tay múa chân nói, vô cùng đau lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.