Chương 411: “cháy hàng” óc heo


Tô Hòa chỉ chỉ chồng sách trên bàn, nói:
Không sao, mọi người không cần lo lắng cho con. Bây giờ là thời kỳ quan trọng, con thức một hai đêm 8cũng không có chuyện gì to tát, việc xây dựng quốc gia không thể trễ nải. Mọi người cũng về nghỉ đi, có Tần Nguyên ở đây cùng con là được rồi3.


Lý Thục Phân còn muốn khuyên vài câu nữa nhưng lại bị Tô Kiến Quốc kéo kéo tay áo.

Tô Kiến Quốc nói:
Con gái, chú ý sức k9hỏe nhé. Bố biết trong lòng con hiểu rõ nên cũng không khuyên nữa, bảy giờ sáng mai nhớ về nhà ăn cơm, mọi người để phần đồ cho con. Mẹ con s6ẽ nấu vài món bồi bổ, phải chăm sóc cơ thể cho tốt!

Lý Thục Phân trợn mắt, bà nghiến răng nghiến lợi:
Ông cũng thích ăn tai heo thế sao không thấy tai ông dài như tai heo hả?


Hơn nữa, ai cho ông nói chuyện óc heo hầm thiên ma là bịa đặt? Đó là phương thuốc gia truyền mà Diệp Quế Chi ở sau nhà chúng ta cho con trai cô ta dùng đấy. Khi con trai cô ta học lớp mười hai, cô ta luôn hầm óc heo cho thằng bé, tôi thấy thằng bé đó cũng ngán ngẩm lắm...

Một món ăn truyền thống của Y học Trung Quốc, có tác dụng giảm đau đầu, chóng mặt, suy nhược thần kinh.
Cô về lại chỗ ngồi, cầm bút rồi nói:
Trước khi xây dựng xong thành phố Tương Lai, có lẽ ngày nào em cũng phải làm việc suốt đêm. Nếu anh muốn tìm em thì cứ đến thư viện hoặc Khoa Cơ khí Thanh Đại, cũng có khi sẽ ở phòng làm việc Khoa Y học, có ba nơi này thôi. Nếu đi chỗ nào khác, em sẽ nói với anh một tiếng.

Tần Nguyên rầu rĩ:
Em vẫn phải thức đêm sao? Ai biết khi nào thành phố Tương Lai mới xây dựng xong, không phải em đang mang thai sao? Cơ thể vẫn quan trọng hơn.

Tô Hòa cố ý hỏi:
Sao, anh thấy em không khỏe à? Có muốn đánh một trận không?

Tô Hòa nhìn những cuốn sách trên bàn, sau đó lại ngó rương sách để bên cạnh, đột5 nhiên thấy hơi nhức răng... Nếu cô tập trung tinh thần, làm việc với cường độ cao, có lẽ một đêm là giải quyết xong chỗ tài liệu này!

Được, nhưng mọi người không cần cứ chờ con đâu, không biết bảy tám giờ hay chín mười giờ con mới xong, cơm thì nhất định sẽ ăn, khi đó hâm lại là được, mọi người mau về đi.
Tô Hòa miễn cưỡng nhận lời.
Tiễn đại gia đình đi, Tô Hòa nhìn Tần Nguyên, cười lạnh:
Cũng được đó, còn biết đi tìm viện binh.

...
Sinh viên túm năm tụm ba dưới quảng trường, thấy Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc đi ra lập tức vây lại, nhốn nháo hỏi thăm.

Giáo sư Tô đang nghiên cứu khoa học ạ?

Tần Nguyên nghẹn lời, kết quả không khó đoán, trận này anh không muốn đánh.
Chuyển cái rương sách kia lên mặt bàn, chọn vài quyển sách tiếp theo, Tô Hòa chỉ về phía cửa:
Anh mau về đi ngủ đi, đừng ở đây quấy rầy em đọc sách. Mấy ngày tới em phải bàn vài vấn đề chuyên nghiệp với kỹ sư và kỹ thuật viên, bây giờ ngay cả hiện trạng nghiên cứu trong nước như thế nào em cũng không hiểu, anh bảo em biết thảo luận với người ta thế nào?

Tần Nguyên do dự một hồi rồi nói:
Được rồi, anh không về nữa, trong phòng đọc sách có một cái giường, anh ngủ tạm ở đó một đêm, nếu em khát cứ gọi anh, anh đi lấy nước nóng cho em.

Trên đường trở về tứ hợp viện, Tô Kiến Quốc buồn bực hỏi Lý Thục Phân:
Bà cho con bé Hòa ăn óc heo hầm lúc nào vậy? Sao tôi không nhớ có chuyện này nhỉ!

Lý Thục Phân nhìn Tô Kiến Quốc bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc:
Ông đúng là không có chút thông minh nào, những đứa nhỏ kia cần một toa thuốc bổ não, chẳng lẽ tôi nói tôi không làm gì sao, nói con bé Hòa nhà chúng ta trời sinh thông minh à? Không thể được! Tôi nói vậy không phải là cố tình đả kích con nhà người ta sao?


Thế bà cũng không thể bịa ra một toa thuốc như vậy chứ, ngộ nhỡ những sinh viên đó ăn vào xảy ra vấn đề thì sao? Bà còn nói ăn gì bổ nấy, không may những sinh viên đó sau khi ăn óc heo đều thành những cái ‘óc heo’ thật thì bà chính là kẻ địch lớn nhất của Thanh Đại!
Tô Kiến Quốc lo lắng nói.
Tô Hòa nhìn cái người cao mét tám kia thu lu trên chiếc giường nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên. Cô đi đến bên cạnh Tần Nguyên, đập anh một cái, nhân tiện truyền vào người Tần Nguyên một đạo dược linh, bảo đảm anh không bị lạnh, sau đó mới khẽ cười mắng mỏ:
Sao anh lại dính người vậy hả? Được rồi, vậy anh ngủ ở đây đi, em sẽ cố gắng viết nhẹ. Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, mai em sẽ tìm sách cho anh đọc, tránh việc anh rảnh rỗi lại đi gây sự.


Được, anh cũng có ý này, em giúp anh tìm một vài tài liệu học tập đi, giúp nâng cao kiến thức.
Tần Nguyên rất nghe lời, anh nằm trên giường nhỏ, thấy Tô Hòa không nói gì, cũng không mở miệng nữa.
Tô Hòa khẽ cười, uống một hớp trà, dạ dày ấm áp, lòng cũng ấm áp.

Có phải giáo sư Tô lại có một nghiên cứu lớn nào không ạ? Lần này vẫn liên quan đến Khoa Cơ khí và Khoa Y học ạ?


Cô ơi, bình thường cô cho giáo sư Tô ăn gì bổ não thế, sao giáo sư Tô lại thông minh vậy chứ?

Hai vấn đề trước, Lý Thục Phân không biết trả lời ra sao, nhưng vấn đề thứ ba, Lý Thục Phân đúng là có hơi nhiều điều muốn nói, bà hắng giọng, bắt đầu khoe khoang.

Cháu hỏi ăn gì bổ não hả, vậy là hỏi đúng người rồi đấy. Người xưa đều nói ăn gì bổ nấy, cô tin người xưa sẽ không gạt chúng ta đâu, vì vậy cô cho con bé Hòa ăn óc heo hầm, khi hầm óc heo sẽ cho thêm một vài vị thuốc bắc như thiên ma, bổ não, tăng cường trí nhớ!

Tô Kiến Quốc mơ màng, sao ông không nhớ Lý Thục Phân từng cho Tô Hòa ăn óc heo hầm vậy?
Những sinh viên này nghe được phương pháp bổ não của Tô Hòa thì cảm thấy như vớ được bảo bối, vô cùng phấn khích. Bọn họ bám lấy Lý Thục Phân hỏi thêm vài vấn đề khác rồi mới chịu về ký túc xá.
Tô Kiến Quốc thấy Lý Thục Phân nói vậy thì nhớ lại lá thư mấy hôm trước em gái ông gửi đến, trên đó không nói gì nhiều, chỉ nói người lớn trong nhà đang sắp xếp hôn sự, nhân tiện nói thêm mấy câu về hàng xóm cũ của họ, ví dụ như Lâm Trường Bình thi trượt, một trường cao đẳng nghề cũng không đỗ, khiến Diệp Quế Chi nổi giận phát điên...

Lòng Tô Kiến Quốc chợt lạnh đi. Thành tích của Lâm Trường Bình không tệ, cuối cùng lại không thi đỗ lấy một trường cao đẳng nghề, chẳng lẽ vì ăn óc heo nhiều nên ngu đi sao!


Không được, tôi phải quay lại lần nữa, hỏi con bé Hòa cho chắc chắn, có phải ăn óc heo sẽ khiến người ta ngu đi không. Tôi nghe nói thằng bé Lâm kia không thi đỗ đại học, có khi đúng là vì ăn quá nhiều óc heo!
Tô Kiến Quốc xoay người định quay lại thư viện.

Lý Thục Phân nghe Tô Kiến Quốc nói vậy bỗng hoảng hốt, nếu thật sự vì những lời thổi phồng của bà mà khiến toàn bộ sinh viên Thanh Đại đều trở nên ngu ngốc thì tội của bà thực sự quá lớn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.