Chương 410: Cố trường tranh gặp tai nạn giao thông


Trên xe, trong đầu Cố Trường Tranh vẫn cứ văng vẳng câu nói trong loa, nhất thời lại nghĩ đến câu nói
Bà Trần thông báo tìm người thân
mà mẹ 8anh - bà Trần Lan Chi nghĩ ra - khi ấy đã thịnh hành khắp các mặt báo.


Trường Tranh ơi, con đang ở đâu? Mau về đi, mẹ nhớ con!

<3br>Những lời này đã trở thành vết đen lau không sạch của Cố Trường Tranh. Nếu là những người quen biết khi gặp anh đều đem mấy lời này ra trêu9 ghẹo, vài người không quen sau khi được người khác giới thiệu Cố Trường Tranh cũng nói một câu đầy xúc động:
Trưởng ban Cố, tên anh và người6 năm ngoái lên báo giống nhau như đúc đó!


Cố Trường Tranh suy đoán, có thể Tô Hòa bị người của Linh giới trả thù, nếu không làm sao l5ại đột nhiên mất tích được? Mà người trong Linh giới làm gì có ai hiền lành... Cố Trường Tranh bắt đầu rối loạn, vô tình đạp nhầm chân ga, tốc độ xe nhanh chưa từng thấy.
...
Sau khi nghe được tin
Tô Hòa nửa đêm không ngủ còn chạy đến thư viện nghiên cứu khoa học
, những nhóm nhỏ tự phát đi tìm cô đều như bị sét đánh, một chút buồn ngủ cũng bị đánh tan. Bọn họ lần lượt kéo đến tập trung bên cạnh thư viện Thanh Đại, muốn xem xem liệu những điều vừa nghe thấy trên loa có phải thật không.
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này không phải bạn không đủ cố gắng mà là người giỏi hơn mình còn cố gắng hơn mình.

Uỳnh!

Một cái cây không quá to bị đâm phải, đổ chặn ngang đường.
Khoảnh khắc trước khi hôn mê, Cố Trường Tranh thấy kính xe đập thẳng vào mặt mình.
...
Khi nghe thấy tiếng loa, Tần Nguyên suýt chút nữa đã úp ngược nồi hấp bánh bao, sao anh không biết bố vợ mình lại có tài như thế chứ?
Đặt cái nồi ổn định trở lại, Tần Nguyên mới nhận ra mình thật hồ đồ - anh chỉ lo việc lấy nước nóng, hấp bánh bao cho Tô Hòa mà hoàn toàn quên mất cả nhà bố mẹ vợ đang nóng lòng tìm kiếm cô.
Mấy người Lý Thục Phân, Tô Kiến Quốc cũng nghe thấy tin này. Mặc dù trên loa đã nhắc nhở họ đi về nghỉ ngơi, nhưng Lý Thục Phân sao có thể yên tâm. Bà thương lượng với Tô Kiến Quốc, hai vợ chồng già đi về hướng thư viện Thanh Đại.
Lý Vệ Quân, Miêu Xảo Trân và Lý Kiến Thiết không hẹn mà cùng làm như vậy.
Canh ba rạng sáng, trong sân trường Thanh Đại cũng chỉ còn lại mấy ngọn đèn đường thưa thớt, quảng trường nghiên cứu vốn phải yên tĩnh lúc này lại phá lệ mà ồn ào.
Thu xếp đâu vào đấy xong xuôi, Tô Hòa lại vùi đầu vào nghiên cứu khoa học. Cô định ra cho mình một kế hoạch, trong hai ngày phải sửa xong tài liệu về thép không gỉ và thủy tinh công nghiệp, bây giờ không phải thời điểm để cô phân tâm xử lý chuyện khác.
Nhưng Tô Hòa không thể ngờ Tần Nguyên cũng là một người đầu óc nhiều khi không bình thường.
Theo tấm gương sáng của bố vợ trước đó, Tần Nguyên nghĩ, bây giờ anh có đi tìm bố mẹ vợ cũng phí sức, càng không nói đến hai bác và anh vợ. Bởi vậy, để đỡ mất công, anh dùng luôn cách làm vừa học được - chạy đến phòng phát thanh Thanh Đại gửi một đoạn phát thanh.
Nội dung là:
Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Giáo sư Tô, bây giờ đã tìm được Giáo sư Tô rồi, cô ấy đang nghiên cứu khoa học trong thư viện, đã quấy rầy mọi người rồi, mong mọi người cũng mau chóng về nhà nghỉ ngơi.

Tô Hòa đang miệt mài nghiên cứu cũng phải mơ màng ngẩng đầu lên, cảm xúc rất phức tạp.

Không phải người một nhà, không đi cùng một cửa, thế mà đều là hai kẻ ngờ nghệch.
Tô Hòa thấp giọng mắng.
Nghe Lý Thục Phân nói Tô Hòa mang thai, tất cả sinh viên lại một lần nữa nhốn nháo.
Bảo vệ cũng rất muốn mở cửa, nhưng ông ta lại không biết Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc, sao dám mở cửa cho họ?
Điều bảo vệ lo lắng đầu tiên là ngộ nhỡ Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc rắp tâm làm gì đó, muốn mượn cơ hội này làm việc gì ảnh hưởng đến thư viện Thanh Đại thì sao, ví dụ chỉ cần một ngọn đuốc thôi chẳng hạn. Thứ hai là ông ta cũng không dám tùy tiện nhận người thân của Tô Hòa. Bây giờ có một người phụ nữ trung niên đến nói bà là mẹ Tô Hòa, lát nữa lại có một bà lão đến nói là bà nội của Tô Hòa, vậy ông ta phải làm sao?
Phải làm sao bây giờ?
Lúc con người ta lo lắng là lúc dễ nghĩ ra những ý nghĩ ngớ ngẩn nhất, Tần Nguyên vội để bánh bao đã hấp nóng và nước nóng lên bàn Tô Hòa, chuẩn bị đi về tứ hợp viện, anh nói với Tô Hòa:
Em đừng lo lắng, để anh đi nói với bố mẹ, em cứ bận việc của mình đi.

Tô Hòa nhìn một chồng sách cao ngất, do dự giây lát rồi gật đầu:
Được, anh đi nói một tiếng với bố mẹ đi. Mặc dù bây giờ là mùa hè nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn hạ thấp, bảo họ về uống ít trà gừng rồi ngủ đi, không thì ngày mai cơ thể lại đau nhức.

Sinh viên từ các phòng ký túc xá đều đứng ở quảng trường nghiên cứu, ngẩng đầu nhìn về ánh đèn nơi tầng cao nhất của thư viện. Một trăm người thì có đến chín mươi chín ý nghĩ khác nhau nhưng không hẹn mà đều bị sự chăm chỉ miệt mài của Tô Hòa làm cho khiếp sợ.
Mấy người Lý Thục Phân vội chạy đến, băng qua tầng tầng lớp lớp người mới chen được đến cửa thư viện.
Lý Thục Phân vừa đập cửa vừa khàn giọng gọi bảo vệ:
Tô Hòa là con gái tôi, tôi nghe nói con bé đang ở thư viện nên không yên lòng, phải đến xem thử. Con bé đang mang thai, sao có thể thức đêm được? Đồng chí bảo vệ, anh mở cửa để tôi và bố Tô Hòa vào thôi!

Nhận đúng còn được, nhỡ đâu nhận sai, có phải ông ta sẽ rơi vào thế khó xử không?

Bảo vệ không hề biết, bà nội Tô Hòa nhất định sẽ không tới, nhưng bà ngoại cô bây giờ đang chống gậy, trong tay cầm một cây nến, đang run rẩy trên đường đến đây.

May mà Tần Nguyên kịp thời chạy đến, bấy giờ bảo vệ mới mở cửa cho Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc vào, vừa đóng cửa thư viện vừa ngại ngùng nói:
Hóa ra đúng là bố mẹ Giáo sư Tô, tôi còn tưởng là phần tử xấu ở đâu đến...


...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.