Chương 409: Sinh viên thanh đại bị đánh thức lúc nửa đêm
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1384 chữ
- 2022-02-06 07:13:17
Đúng lúc này, tất cả các loa lớn trải khắp Thanh Đại đồng thời vang lên.
Giáo sư Tô! Giáo sư Tô! Giáo sư Tô của Khoa Y học! Sau khi ng8he được tiếng loa phát thanh này hãy lập tức về nhà, bố mẹ cô đang gọi cô về ăn cơm!
Nhĩ báo thần nói với giọng điệu như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác:
Là chính bố cô, ông Tô Kiến Quốc nghĩ ra.
Tô Hòa:
...
Đồng chí Tô Kiến Quốc đúng là có những suy nghĩ theo kịp thời đại, ngay cả chủ ý không thể tệ hơn này cũng nghĩ ra được.
Sinh viên Thanh Đại đều là những người tài giỏi tuyển chọn từ khắp các mọi miền, nào có chịu nổi kiểu ăn nói này?
Vương Thiến đáp lời không chút khách sáo.
Cô nói Thanh Đại không cần chúng em sao? Cô cũng có máu mặt thật đấy! Một người canh cửa mà dám thay mặt Thanh Đại lên tiếng!
Một khi phụ nữ cãi nhau đều rất lợi hại, chưa kể đến họ lại là những người phụ nữ có văn hóa có học thức, hơn nữa cuộc cãi nhau này là lấy một chọi nhiều, vì vậy kết quả không có gì khó đoán.
Cô bạn ngủ giường dưới lấy tay ôm ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
Hình như mình nghe thấy bố mẹ Giáo sư Tô c5ủa Khoa Y học gọi cô ấy về nhà ăn cơm?
Trưởng phòng xoa xoa bụng:
Haiz, tối nay mình mới chỉ ăn có chút cháo, nếu không bị tiếng loa này đánh thức, mình đã sớm được ăn thịt cá trong mộng rồi, đáng tiếc, tỉnh dậy rồi cái gì cũng không có mà ăn, chỉ đành tiếp tục phát huy trí tưởng tượng, nghĩ thử xem bố mẹ Giáo sư Tô nấu cho cô ấy món gì ngon.
Nhĩ báo thần trả lời rất thành thật:
Là bố cô, ông Tô Kiến Quốc.
Tô Hòa suy nghĩ một lát, cô không ngờ chủ ý tồi tệ này do Tô Kiến Quốc nghĩ ra nên hỏi lại:
Chủ ý này là của bố tôi sao?
Một cô bạn khác cũng nói thêm:
Đúng vậy, Thiến Thiến, nếu cậu muốn theo Giáo sư Tô làm nghiên cứu thì việc tạo quan hệ trước nhất định có chỗ tốt, nhưng bây giờ đã muộn rồi, một mình cậu ra ngoài có nguy hiểm quá không? Không thì để mình đi cùng cậu, không gặp chuyện gì thì tốt, nếu như không may gặp chuyện, nhiều người cũng không sợ!
Vương Thiến nhìn bạn cùng phòng bằng ánh mắt đầy cảm kích, nhưng nghĩ đến việc bây giờ đã tắt đèn rồi, cô ấy có cảm kích thì người ta cũng không thấy, đành nói một tiếng
Cảm ơn
.
Mấy cô bạn khác cũng dậy, chuẩn bị cùng họ đi ra ngoài.
Thấy trừ mình, các bạn khác đều muốn ra ngoài tìm Tô Hòa, trưởng phòng cũng không nằm yên được nữa. Cô ấy vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo, lấy chiếc đèn pin trong ngăn kéo ra, nói:
Mình đi cùng các cậu, mang đèn pin đi để soi đường. Mà mọi người cũng đừng đi tay không như thế, mang chổi lông gà, chổi quét nhà, dép, ván giặt đồ đi, không có chuyện gì thì tốt, ngộ nhỡ gặp phải người xấu cũng còn có cái để chống đỡ.
Trưởng phòng đang đói bụng cũng phải tức giận, không chút do dự nói:
Thanh Đại không cần những sinh viên không biết an phận như chúng em ư? Cô thấy chúng em không an phận ở chỗ nào? Con mắt nào của cô thấy chúng em gây chuyện?
Nói dễ nghe, cô là quản lý ký túc xá, còn nói khó nghe hơn, cô không phải chỉ là một người canh cửa sao? Chúng em làm gì còn đến lượt cô quản à?
Tiếng loa vang lên đúng năm phút mới ngừng hẳn. 3
Những sinh viên vừa tiến vào mộng đẹp lại bị dựng dậy, trợn mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc vẫn mơ màng không kịp phản ứng.
Chúng em là sinh viên Thanh Đại, tiền học phí, tiền ký túc xá đều đóng đầy đủ, bây giờ chúng em nghe nói Giáo sư Tô mất tích, muốn ra ngoài tìm cô ấy, đây là làm việc tốt! Ai nói với cô là chúng em đi đánh hội đồng?
Hơn nữa, cô chỉ là quản lý ký túc xá, chúng em làm gì đến lượt cô quản sao? Ai cho cô cái quyền ấy? Cho dù Thanh Đại muốn đuổi chúng em thì cũng phải cho chúng em một lý do thích đáng, cô dựa vào đâu mà đuổi chúng em?
Trên tầng cao nhất của thư viện có ba chiếc loa cực lớn nên khi âm thanh đồng thời vang lên từ ba chiếc loa kia, bàn tay cầm bút của Tô Hòa khẽ run, vạch một đường màu xanh thật dài trên giấy.
Giáo sư Tô! Giáo sư Tô! Sau khi nghe được thông báo này lập tức về nhà, bố mẹ cô gọi cô về ăn cơm!
Một bên là những sinh viên tài giỏi của Thanh Đại, có văn hóa, có miệng lưỡi, một bên là người phụ nữ trung niên cùng lắm học hết tiểu học, cho dù người phụ nữ trung niên có bản lĩnh chửi đổng đi chăng nữa cũng không thể lấy một chọi tám, không thể thay đổi kết cục bị ăn hiếp.
Chờ những nữ sinh này đi khỏi, quản lý ký túc xá đã bị mắng đến hoài nghi vào cuộc sống, bà ta hận không tìm được lỗ hở nào dưới đất để chui xuống.
Âm thanh này vang lên khoảng năm phút.
Khi nghe thấy tiếng loa, đầu óc Tô Hòa hoàn toàn trống rỗng. Chờ sau khi lấy lại tinh thần, cô vội hỏi Nhĩ báo thần:
Đây là ai làm? Sao nửa đêm rồi còn dùng loa tìm người?
Số người nửa đêm không ngủ mà đi tìm Tô Hòa không hề ít, những giảng viên trẻ tuổi mới gia nhập Khoa Y học hay các Phó Giáo sư cũng đều rời giường, gia nhập đội ngũ tìm kiếm Tô Hòa. Trong phút chốc, Thanh Đại vốn đang yên tĩnh lại lần nữa trở nên náo nhiệt.
...
Một cô gái vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên ngồi dậy, cô ấy vừa mặc quần áo vừa nói:
Nếu chỉ gọi Giáo sư Tô về ăn cơm thì nhất định sẽ không dùng loa lớn như vậy, bố mẹ giáo sư Tô phải dùng loa để tìm cô ấy, nhất định không phải chuyện nhỏ. Mình định ra ngoài tìm giáo sư Tô giúp bố mẹ cô ấy, có ai muốn đi cùng mình không?
Trưởng phòng đang đói bụng khoát tay một cái:
Mình không dư sức đâu, cậu đi đi, Vương Thiến cậu không phải chuẩn bị xin vào nhóm của Giáo sư Tô sao, nhân cơ hội này gia tăng cảm tình, chỉ tốt chứ không có gì xấu.
Ngay sau đó, tất cả các nữ sinh trong phòng ký túc xá rồng rắn dắt nhau ra ngoài. Vì tạo ra tiếng động lớn, quản lý ký túc xá cũng phải chạy ra xem.
Nhìn những cô sinh viên người xách chổi lông gà, người cầm chổi quét nhà, người thì trong tay cầm hai cái dép, quản lý ký túc xá lấy hết sức hét to:
Tối tăm thế này các em không ngủ mà còn đi đâu hả! Chuẩn bị ra ngoài đánh hội đồng hay sao? Muốn ở thì yên lặng ở, không ở thì mau cuốn gói khỏi đây đi! Thanh Đại không cần những sinh viên không biết an phận như vậy!
Tron9g phòng ngủ của nữ sinh nào đó.
Chờ sau khi tiếng loa dừng hẳn, trưởng phòng ký túc xá mới nhỏ giọng hỏi:
Các cậu cũng nghe thấy loa 6phát thanh nói gì chứ?
Thực ra thì đây không phải là chủ ý mà Tô Kiến Quốc tự mình nghĩ ra mà là học được từ một vị trưởng thôn trước đây của thôn Tô Gia, tức đội trưởng sản xuất thời kỳ công xã nhân dân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.