Chương 417: Cô ấy đã kết hôn
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 985 chữ
- 2022-02-06 07:13:32
Bả vai của bác sĩ chữa trị chính run rẩy nhưng anh ta vẫn không tránh ra.
Chuyên gia Tô, không cần phải quan tâm đến cậu ta, chún8g tôi tin cháu.
Cha Cố thấy vẻ mặt Tô Hòa không còn vui vẻ nữa, vội vã thể hiện lập trường của mình.
Cởi băng gạc trên mặt Cố Trường Tranh ra, Tô Hòa kiểm tra vết thương trên mặt anh một cách cẩn thận, lòng đã có biện pháp.
Cô lấy giấy bút ra vừa lên đơn thuốc vừa nói với cha Cố và mẹ Cố:
Đúng là vết thương trên mặt Cố Trường Tranh khá nghiêm trọng nhưng cũng không khó chữa. Cô chú ra ngoài mua mua hai miếng vải cotton trắng, nhúng vào nước sôi tiệt trùng, sau đó dùng vải trắng đó bọc những loại thuốc cháu đã lên đơn đun lửa nhỏ, chờ đến khi vải và thuốc đều mềm, để nguội một chút thì mang đến đây chườm nóng cho Cố Trường Tranh, có lợi cho việc khôi phục vết thương trên mặt anh ấy.
Phòng bệnh yên tĩnh được một lúc, lúc Tô Hòa chuẩn bị chữa trị, Cố Trường Tranh mở mắt, nói với Tô Hòa:
Không cần phải chữa, anh không muốn chữa.
Tô Hòa khó hiểu:
Tại sao?
Quần chúng vây xem trợn mắt há mồm.
Một sinh viên Khoa Cơ khí Thanh Đại vì chơi bóng bị đập đầu nên đến Bệnh viện Nhân Dân số một băng bó, kết quả lại thấy Tô Hòa dùng một chân đá văng người đàn ông cao một mét tám thì sợ tới mức run rẩy, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này. Đêm đó Khoa Cơ khí Thanh Đại có tin đồn
Lực chân của giáo sư Tô mạnh đến kinh ngạc
.
Mẹ Cố ngạc nhiên một lúc:
Ừ, con còn muốn ăn gì không? Mẹ mua cho con.
Cố Trường Tranh lắc đầu, hơi làm nũng:
Mẹ, con không muốn ăn thức ăn ngoài, con muốn ăn đồ mẹ nấu.
Tô Hòa nói với Tần Nguyên: 3
Anh đi tìm viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số một để ông ấy xử lý chút chuyện này.
Sau đó Tô Hòa trực tiếp đẩy tay bác sĩ chữa t9rị chính ra, ai ngờ bác sĩ chữa trị chính đó không biết trúng tà gì mà lại đẩy mạnh vào eo Tô Hòa. Dưới tình huống Tô Hòa không đề phòng,6 ông ta đẩy cô lảo đảo té vào tường.
Mẹ Cố nhìn mặt Cố Trường Tranh chỉ còn hai lỗ mũi, một cái miệng và hai con mắt là lành lặn thì hốc mắt đỏ ửng. Bà quay đầu, nói bằng giọng mũi:
Ừ, mẹ về nhà nấu cho con nhé, con phải nghe lời chuyên gia Tô chữa trị đó, đừng làm cô ấy phiền lòng nghe chưa? Bây giờ chuyên gia Tô đang mang thai, người ta đã chịu chữa trị cho con rồi, con đừng yêu cầu này...
Cố Trường Tranh nhắm mắt không nói chuyện với mẹ Cố nữa.
Bởi vì gương mặt này nên Trần Như Lan mới thích anh, bây giờ gương mặt của anh đã bị hủy hoại, cô ấy sẽ buông tha cho anh.
Câu nói của Cố Trường Tranh làm người khác phải kinh ngạc.
Khóe miệng Tô Hòa co rút, một phút không cẩn thận, cô bật cười.
Chuyên gia Tô!
Mẹ Cố kêu lên, bà đã nghe Tần Nguyên nói chuyện Tô Hòa mang thai, bây giờ t5rơ mắt nhìn Tô Hòa bị tên bác sĩ này đẩy vào tường, trái tim bà vọt lên tận cổ họng.
Tô Hòa:
...
Lâu rồi không ai dám làm vậy với cô.
Nghĩ đến đây, Tần Nguyên nhìn thoáng qua Tô Hòa, cảm kích:
Được, cứ giao cho anh đi, chỉ cần ông ta có vấn đề, chắc chắn anh sẽ tra ra được.
Tô Hòa lại nhìn thoáng qua bác sĩ chữa trị chính rồi mới bước vào phòng bệnh.
Tần Nguyên còn chưa ra khỏi hành lang đã nghe tiếng hét của mẹ Cố, quay đầu nhìn lại, lập tức nổi giận. Anh quay về đấm vào mặt bác sĩ chữa trị khiến ông ta ngã xuống đất, bây giờ anh mới sốt ruột chạy đến bên cạnh Tô Hòa, hỏi:
Tô Hòa, em có sao không? Bụng em có sao không?
Thoáng chốc tiếng động ở hành lang đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, có bệnh nhân, có y tá và cũng có một vài bác sĩ đúng lúc đi ngang qua.
Tô Hòa nhìn thoáng qua đám đông rồi nói với Tần Nguyên:
Tìm người bắt tên bác sĩ này lại, nghiêm túc điều tra lý lịch của ông ta, em cảm thấy ông ta có vấn đề.
Tần Nguyên cũng sốc bởi cú sút của Tô Hòa, bỗng anh cảm thấy hơi cảm động, thì ra trước kia lúc Tô Hòa đá anh xuống giường không dùng hết sức, nếu không bây giờ anh có thể đi đứng hay không cũng là vấn đề.
Cha Cố nhanh chóng cầm đơn thuốc đi, phòng bệnh chỉ còn lại Tô Hòa, mẹ Cố và Cố Trường Tranh.
Cố Trường Tranh mở to mắt, giọng nói nghẹn ngào, anh nói với mẹ Cố:
Mẹ, mẹ đi nấu cho con ít cháo thịt gà đi, con hơi đói.
Tô Hòa thấy Tần Nguyên sốt ruột như vậy thì mỉm cười đáp:
Em không sao.
Cô gạt Tần Nguyên sang một bên, bước đến bên cạnh bác sĩ chữa trị, đứng từ trên cao nhìn xuống, cô sử dụng khoảng ba mươi bốn mươi phần trăm sức lực, trực tiếp đá bác sĩ kia văng xa mấy chục mét rồi mới mỉa mai:
Dám ra tay với tôi, đúng là can đảm lắm.
Đầu Cố Trường Tranh đầy vệt đen:
Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em mà, em cười gì chứ?
Cười anh ngốc!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.