Chương 426: Hút tủy
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1052 chữ
- 2022-02-06 07:13:44
Khi về nhà, Tần Nguyên đã chuẩn bị xong bữa tối, Tô Hòa rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi:
Em vẫn cảm thấy ông bác sĩ kia có v8ấn đề, nếu cha mẹ Cố Trường Tranh nói không sai thì sau khi thấy em, thái độ của ông ta rõ ràng đã thay đổi, anh đã tra ra được gì chưa?
Tần Nguyên cười, gắp miếng sườn nhiều thịt nhất cho Tô Hòa rồi nói:
Thật ra cũng không có gì, tên bác sĩ này tốt nghiệp ở nước ngoài, hạng mục 9mà ông ta và giáo viên hướng dẫn cùng thực hiện từng được đề cử giải Nobel Y học. Nhưng có lẽ vì sự xuất hiện bất ngờ của em, giải Nobel đã được 6trao thưởng sớm hơn dự kiến. Ông ta đã gần với vinh quang như vậy mà lại vuột mất, đương nhiên sẽ không cam lòng nên bây giờ mới cố ý gây khó dễ 5với em, nhưng ông ta không ngờ rằng mình lại tính sai...
Tô Hòa đã hiểu, không tiếp tục nói vấn đề này nữa, cô vừa gặm sườn vừa nói:
Haiz, Tần Nguyên, anh hầm xương lúc nào vậy? Sao em thấy mùi vị này hơi quen quen?
Nói một cách rõ ràng, vấn đề chuyển đổi chính là việc đem tất cả các kết quả nghiên cứu của thành phố Tương Lai chuyển đổi thành liên kết sản xuất. Anh đã điều tra và nghiên cứu về dây chuyền sản xuất Bách Dịch Tiêu và các đơn hàng vẫn còn tồn đọng, ‘cung không đủ cầu’ là câu thích hợp để nói về tình hình Bách Dịch Tiêu bây giờ, tại sao em lại không mở rộng sản xuất?
Anh biết em lo lắng chuyện gì, điều em lo lắng là sau khi dịch bệnh Parshall được dập tắt, những dây chuyền sản xuất này sẽ không còn tác dụng, nhưng dây chuyền sản xuất thuốc này không phải đồ dùng một lần, sau khi sản xuất Bách Dịch Tiêu vẫn có thể sản xuất những loại thuốc khác, em cung cấp rất nhiều thuốc đặc hiệu cho quân đội, những thiết bị này sao lại không thể sản xuất?
Cuối cùng Tô Hòa cũng biết mùi vị quen thuộc đó từ đâu mà ra, canh xương hầm này nhất định là Lý Thục Phân lấy từ chỗ Lý Kiến Thiết, nếu không sao cô có thể cảm nhận thấy mùi vị của quán Quan Đông Lý Ký chứ?
Tần Nguyên thấy Tô Hòa ăn xong miếng sườn kia thì tiếp tục gắp cho cô một miếng khác rồi hỏi:
Em định xử lý tên bác sĩ kia như thế nào?
Tiếng xương nứt ra khiến Tần Nguyên nổi da gà. Anh nhìn Tô Hòa, thấy mặt cô không hề biến sắc mà cứ thế hút tủy, cười khan hai tiếng rồi lái sang chuyện khác:
Anh cũng biết em không dễ nói chuyện như vậy mà, nhưng em làm vậy rất đúng, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không cần dây vào. Đúng rồi, hôm nay trước khi về nhà, anh có đến phòng thí nghiệm của Thanh Đại kiểm tra tình hình của thành phố Tương Lai gần đây, phát hiện có một vài vấn đề, em có muốn nghe không?
Tô Hòa sửng sốt, lấy giấy lau mỡ dính bên miệng, múc hai chén cháo để lên bàn rồi nhìn Tần Nguyên đầy ranh mãnh nói:
Ồ, Trưởng ban Tần cũng được lắm nhé, mới đi xem vài lần đã phát hiện ra vấn đề, có vấn đề gì vậy? Anh nói em nghe xem.
Tô Hòa cười híp mắt, giải thích cho Tần Nguyên:
Em sẽ không làm kẻ ác, có người đồng ý thay em đi làm rồi, viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số một nhất định sẽ vui vẻ làm giúp em. Em nói em không tự mình xử lý là bởi em biết cho dù em không nhúng tay vào, ông ta cũng không ăn được quả ngọt gì. Một bác sĩ vì chuyện riêng mà trì hoãn việc cho bệnh nhân tiếp nhận bác sĩ điều trị khác, nếu dễ dàng bỏ qua cho ông ta thì khác nào giữ lại mầm họa cho xã hội?
Trong khi nói chuyện này, Tô Hòa đã gặm xong một miếng sườn nữa, cô dùng cách cũ, bẻ xương ra rồi tiếp tục hút tủy.
Tần Nguyên vô cùng nghiêm túc nói:
Vấn đề chuyển đổi, phân bổ nguồn lực và các chính sách xã hội.
Tô Hòa ngẩn người, ba vấn đề Tần Nguyên vừa nói đúng là những vấn đề trước mắt cô chưa nghĩ đến. Cô một lòng nghĩ việc phát triển mới là cốt yếu, vấn đề chuyển đổi, phân bổ nguồn lực và các chính sách xã hội ít nhiều bị bỏ quên.
Tô Hòa dùng đũa chọc vào miếng sườn. Nhìn khối sườn đã bị mình gặm sạch sẽ, cô đặt đũa xuống, hai tay dùng sức tách đôi miếng sườn, đặt miệng vào khe nứt của khúc xương, hút chỗ tủy trắng nõn kia vào bụng rồi hài lòng nói:
Tại sao em phải xử lý ông ta?
Tần Nguyên hơi sửng sốt:
Chẳng lẽ không để ý nữa sao? Đây hình như đâu phải phong cách của em?
Không phải anh hầm đâu, khi anh về đã thấy rồi, anh thấy nhà cũng được dọn dẹp, có lẽ là mẹ đến hầm đấy.
Tần Nguyên là trẻ mồ côi được ông cụ Cố nuôi lớn, tuy bà nội Cố và mẹ Cố đối xử với anh rất tốt nhưng dẫu sao vẫn không bằng thân thích. Bây giờ Lý Thục Phân yêu ai yêu cả đường đi, đem tình cảm dành cho con gái san sẻ một nửa cho con rể, Tần Nguyên sao có thể không cảm động được?
Hôm nay Tần Nguyên đến tận nơi, đủ để thấy rằng anh thật sự tìm ra vấn đề.
Tô Hòa thu lại nụ cười trên mặt, đặt chén canh xuống, nói với Tần Nguyên:
Anh nói chi tiết cặn kẽ ba vấn đề này đi.
Tần Nguyên:
...
Chủ đề thay đổi quá nhanh, suýt chút nữa khiến anh choáng váng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.