Chương 429: Giáo sư tô nói rất đơn giản
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1159 chữ
- 2022-02-06 07:14:06
Ngoài tính an toàn ra, tôi còn muốn đó là kính nhìn một chiều, người trong phòng có thể nhìn qua tấm gương, thấy được mọ8i cảnh vật bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong. Không chỉ có thể ngăn cản tầm mắt của con3 người, còn phải ngăn cản thiết bị tia hồng ngoại điều tra, thậm chí là sóng tín hiệu thăm dò từ vệ tinh truyền tới nữa.9
Cuối cùng, những loại kính này còn phải có vẻ ngoài đẹp đẽ. Để tôi nghĩ xem, à, những loại kính này phải có t6ính chất đổi màu. Nói cách khác, khi cường độ ánh sáng bên ngoài thay đổi thì những tấm kính này cũng sẽ thay đổi màu sắ5c tương ứng, biến chúng thành một cảnh tượng tráng lệ.
Những kỹ sư công trình và kỹ thuật viên ở đây bỗng nhớ lại câu nói khi trước mà Tô Hòa đã nói –
Những yêu cầu của tôi cũng không khó khăn lắm
.
Cô lật những tài liệu mà mình đã chuẩn bị ra, đối chiếu với tình trạng nghiên cứu hiện tại rồi hỏi những kỹ sư công trình đang ở đây:
Có hai phương pháp chế tạo ra kính cường lực, loại đầu tiên là dùng phương pháp vật lý, còn loại thứ hai là dùng hóa học để làm cứng thủy tinh. Những phương pháp chế tạo này cũng khá đơn giản, có lẽ tất cả mọi người đều biết rồi đúng không...
Phần lớn kỹ sư công trình lắc đầu, mồm năm miệng mười bàn tán:
Chúng tôi thường dùng phương pháp vật lý để chế tạo, chỉ là không biết cách làm cứng thủy tinh bằng hóa học là như nào cả? Chẳng lẽ phương pháp chế tạo kính cường lực không phải chỉ có cách nhúng vào nước lạnh thôi sao?
Tô Hòa:
...
Những yêu cầu này còn không khó khăn sao?
Giáo sư Tô, ngài có thể lên trời rồi!
...
Cực kỳ khó.
Là khó trong khó.
Tô Hòa:
...
Tô Hòa thấy vẻ mặt những kỹ sư công trình từ tự tin phấn khởi dần dần chuyển thành cười khổ thì khó hiểu hỏi:
Sao vẻ mặt của các vị lại ỉu xìu như vậy chứ? Chẳng lẽ những yêu cầu của tôi vừa đề ra rất khó hay sao?
Tất cả mọi kỹ sư công trình và kỹ thuật viên đang ở đây đều gật đầu với vẻ mặt đau khổ.
Rất khó.
Cô tính sai rồi. Mới đầu cô còn cho rằng những cách được ghi lại trong sách đặt tại thư viện Thanh Đại đều đã được áp dụng vào thực tế tại nước Z, thế nhưng lại không nghĩ tới việc các nước phương Tây vẫn luôn phong tỏa kỹ thuật của nước Z. Mặc dù khái niệm và tri thức có thể được truyền tới đây, nhưng kỹ thuật sản xuất lại là tuyệt mật, những nhân viên kỹ thuật và kỹ sư công trình này đều không thể tiếp xúc với những kỹ thuật đó.
Tô Hòa thở dài, cuối cùng đành phải đóng vai giảng viên, giảng giải cho những kỹ sư công trình và kỹ thuật viên ở đây nghe về phương pháp và công nghệ ưu hóa những tính chất của thủy tinh. Cô còn sợ mình giảng nhanh thì những kỹ thuật viên và kỹ sư công trình ở đây nghe không hiểu, cho nên cô nói với tốc độ khá chậm, trình bày chi tiết giống như đang giải toán cho học sinh tiểu học vậy. Dù vậy, những kỹ sư công trình và kỹ thuật viên cũng vẫn cảm thấy phải cố sức liều mình mới theo kịp tốc độ giảng bài của Tô Hòa.
Khoảng hai tiếng rưỡi sau, Tô Hòa uống nốt số nước còn thừa trong cốc của mình rồi hỏi những kỹ thuật viên và kỹ sư công trình ở đây:
Sau khi nghe tôi giải thích rõ rồi, các vị còn cảm thấy khó nữa không?
Những kỹ thuật viên và kỹ sư công trình ở đây đều lắc đầu. Bài giảng của Tô Hòa rất rõ ràng, thậm chí cô đã nói rõ từng bước nên làm thế nào, và tại sao lại làm như vậy, nếu đã đến thế mà họ còn không hiểu nữa thì bọn họ có thể trở về dọn dẹp đồ đạc rồi lượn ra khỏi nơi đây, về nhà trồng khoai lang cho rồi.
Cuối cùng cũng giải quyết xong, Tô Hòa cười nói:
Tôi vẫn cảm thấy những thứ này rất đơn giản, độ khó cơ bản là bằng không, chỉ là cách thức tư duy của các vị quá bảo thủ. Về sau nếu muốn làm nghiên cứu thì tư tưởng phải thả tự do, như vậy mới có thể sáng tạo ra càng nhiều vật phẩm có tính khai sáng hơn.
Khi nghe được Tô Hòa nói những thứ này đều
rất đơn giản
thì những kỹ thuật viên và kỹ sư công trình ở đây đều cười khổ. Một kỹ thuật viên mới tốt nghiệp Khoa Vật liệu trường Thanh Đại cả gan nói với Tô Hòa:
Giáo sư Tô, mặc dù chúng tôi đều có thể hiểu, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc những thứ mà ngài vừa nói là đơn giản... Những thứ phức tạp như vậy, có lẽ cũng chỉ có ngài mới có thể chỉ động não một chút là đã rõ ràng. Không nói những cái khác, chỉ nói riêng tới công nghệ xử lý độ an toàn của kính thôi thì tôi cho rằng, cho tôi cả ba mươi năm cũng chưa chắc đã nghĩ ra.
Một kỹ sư công trình khác cũng hùa theo:
Lúc này chúng tôi có thể hiểu, đó là vì cô đã nói rõ ràng từng bước nên làm những gì, lý do tại sao lại làm như vậy, cũng giống với việc tự làm bài tập và chép lại bài làm vậy. Cho dù chúng tôi không hiểu đề bài kia phải giải như nào, nhưng khi cô đưa lời giải rõ ràng ra thì chúng tôi đều hiểu được...
Tô Hòa mỉm cười, xếp gọn mấy tài liệu ghi chép của mình rồi căn dặn những kỹ sư công trình và kỹ thuật viên ở đây:
Theo lý thuyết thì những tham số kỹ thuật này đều là tài liệu mật, tôi không nên cho các vị biết, thế nhưng tôi tin tưởng mọi người, cho nên mới nói ra hết mọi thứ. Trở về rồi, mọi người có thể tự thí nghiệm để xác minh, sau đó hãy sản xuất với số lượng lớn. Tôi tin rằng hai hôm tới sẽ có người của nhà nước tới ký kết hiệp định bảo mật với mọi người, mọi người không cần phải sợ, chỉ cần chuẩn bị tâm lý tốt là được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.