Chương 455: Được đề cử làm trưởng ban giáo vụ!



Tôi tiết lộ cho các bạn nghe một bí mật. Nếu các bạn muốn đi con đường nghiên cứu khoa học thì nhất định phải ở trong nhóm nghiên cứu củ8a Giáo sư Tô, bởi vì nhóm nghiên cứu của Giáo sư Tô có vũ khí bí mật hỗ trợ. Lúc đó tôi có thể xuất bản nhiều luận văn như vậy cũng là n3hờ thứ vũ khí bí mật đó. Chờ đến khi Giáo sư Tô để các bạn gia nhập nhóm nghiên cứu rồi, hẳn các bạn sẽ được tiếp xúc thôi. Cố gắng làm 9đến nơi đến chốn, vất vả mấy năm, đổi lại có nền tảng tốt cho tương lai, không thiệt đâu!


Đối với vũ khí bí mật mà Bành Cẩm Trì6nh nói, sinh viên Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin đã từng nghe nói, thậm chí có vài sinh viên còn được chứng kiến tận mắt. Bây giờ v5ừa nghe Bành Cẩm Trình nói thế, vẻ chán chường của bọn họ lập tức bay biến hết cả, thay vào đó là ý chí sục sôi, cùng nhau đi mượn sách học.

Bành Cẩm Trình thấy sinh viên trong phòng đều muốn đi đến đến thư viện thì vội vã giữ lại vài người đi mua bàn làm việc và ghế dựa với cậu.

Thì là chuyện vài ngày trước khi khai giảng đó. Trưởng ban giáo vụ của chúng ta được cấp trên điều đến Đại học Lâm nghiệp làm hiệu trưởng, kinh nghiệm của phó trưởng ban thì quá ít, nên khi cấp trên quyết định chọn ra trưởng ban trong số các trưởng khoa, mọi người đều thống nhất đề cử cô làm trưởng ban giáo vụ.

Tô Hòa:
...

Cô hít một hơi thật sâu, hỏi lại:
Trước khi mọi người quyết định có phải nên hỏi ý kiến của tôi không? Nếu tôi đồng ý làm trưởng ban, tất nhiên mọi người sẽ vui mừng, nhưng nếu tôi không muốn làm, mọi người cũng không thể cưỡng ép tôi phải ngồi vào!

Cô đâu phải trưởng ban gì!
Tô Hòa vừa vào văn phòng Vinh Dự liền hỏi ngay:
Thầy Vinh, Thanh Đại xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi vừa bước vào tòa nhà hành chính, mọi người đã gọi tôi là Trưởng ban Tô? Tôi là trưởng ban hồi nào? Sao tôi lại không biết?

Vốn dĩ Vinh Dự còn bực mình vì có người vào mà không gõ cửa, kết quả vừa nghe giọng Tô Hòa là ông vui lên ngay. Ông vội vã rót cho Tô Hòa một tách trà rồi mới giải thích với cô.
Vinh Dự nhìn thấu sự băn khoăn của Tô Hòa bèn nháy mắt với cô:
Giáo sư Tô đừng lo lắng. Ban đầu, công việc của ban giáo vụ đều giao cho Phó trưởng ban Lý Lâm giải quyết, cô chỉ chịu trách nhiệm dự tính sắp xếp công việc nghiên cứu và giải quyết vấn đề kinh phí nghiên cứu là được. Trưởng khoa các khoa đã bàn bạc rồi, kinh phí nghiên cứu thành phố Tương Lai nhiều đến thế mà đều nằm trong tay cô, nếu để cô làm trưởng ban giáo vụ của Thanh Đại, giảng viên và sinh viên Thanh Đại chúng ta không cần lo lắng chuyện kinh phí nghiên cứu khoa học nữa.

Tô Hòa vừa nghe câu này của Vinh Dự càng thấy không vui hơn, thì ra Thanh Đại muốn lợi dụng cô nên mới đẩy cô lên đúng không?
Chẳng khác nào đang nuôi heo, đến năm mới thì giết!

Tô Hòa đến tòa nhà hành chính Thanh Đại, còn chưa lên lầu đã bị mọi người gọi vài tiếng
Trưởng ban Tô
, làm cô nghe mà ngạc nhiên.
Cô có danh hiệu
chuyên gia Tô
,
giáo sư Tô
và còn
Trưởng khoa Tô
, tự khi nào lại nhảy ra thêm cái mũ
Trưởng ban Tô
?
Vinh Dự vẫn đang giải thích:
Nếu cô còn có dự án nào cần làm mà tương tự với dự án lúc trước cô đã giao cho ông già Đường Ngọc Thành đó, thì những chuyện có ích thế này cô hãy nghĩ đến Thanh Đại nhiều hơn nhé. Dù sao sinh viên Thanh Đại nghìn dặm mới tìm được một người, cô giao dự án cho các em ấy thì cũng yên tâm hơn giao cho người nơi khác, đúng không?

Cuối cùng Tô Hòa cũng hiểu rõ âm mưu của Thanh Đại khi đưa ra quyết định này. Cô cảm thấy giống như họ giăng bẫy ở đây chờ cô!
Nhưng Vinh Dự cũng nói rất đúng, chất lượng sinh viên của Thanh Đại tốt hơn những trường đại học cao đẳng bình thường, đội ngũ giảng viên cũng là hàng đầu trong nước. Nếu đưa dự án nghiên cứu tương đương cho Thanh Đại xử lý, chắc chắn thành quả sẽ tốt hơn trường đại học cao đẳng khác một ít, hoặc thời gian cho ra thành quả sẽ ngắn hơn một chút.
Nhưng hành động giăng bẫy này làm Tô Hòa cực kỳ không thoải mái. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng trầm mặt nói với ông Vinh:
Muốn tôi đồng ý làm trưởng ban giáo vụ cũng không phải không thể, nhưng Thanh Đại phải đáp ứng tôi một điều kiện.



Chuyện gì?
Vinh Dự sốt ruột.

Tô Hòa nói:
Tôi muốn độc chiếm sử dụng một vài tầng của khu thí nghiệm, đương nhiên là không được tính đến nơi làm dây chuyền sản xuất Bách Dịch Tiêu. Tôi cũng không biết Thanh Đại đã đồng ý với Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin và Viện Nghiên cứu Động cơ Quốc gia chuyện kết hợp đào tạo, bên Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng còn gửi một nhóm sinh viên sang đây, thầy có biết những sinh viên trong văn phòng của tôi học hành thế nào không?



Các em ấy phải ôm bàn mà học! Sinh viên đến sớm mới có thể được hưởng quyền lợi, sinh viên đến trễ cơ bản không có chỗ ngồi, chỉ có thể đến thư viện và khu dạy học tìm chỗ đọc sách. Nếu Thanh Đại phê chuẩn cung cấp cho tôi vài tầng cho sinh viên nhóm nghiên cứu của tôi sử dụng, tôi sẽ đồng ý làm Trưởng ban giáo vụ, nếu không thì không phải bàn nữa. Vả lại, tôi muốn nói rõ trước, quyền sở hữu tòa nhà này vẫn là Thanh Đại, nhưng chỉ cần tôi còn ở Thanh Đại một ngày, quyền sử dụng chỉ thuộc về một mình tôi.


Giọng điệu Tô Hòa cương quyết hơn. Cô cực kỳ ghét cảm giác bị lợi dụng, cho dù Vinh Dự lợi dụng cô là vì muốn tốt cho Thanh Đại, cô có thể hiểu nhưng lại không thể chấp nhận.

Vinh Dự thật sự sợ Tô Hòa tức giận. Ông nhìn Tô Hòa vài lần, thấy cô vẫn còn có vẻ khá bình tĩnh thì bèn khuyên bảo:
Giáo sư Tô, thành phố Tương Lai của cô đã xây dựng rất nhiều tòa nhà rồi mà đúng không? Cô còn cần gì một vài tầng thí nghiệm nữa? Thế này đi, tôi bảo đảm với cô rằng, trước khi thành phố Tương Lai xây dựng xong, quyền sử dụng vài tầng trong tòa thực nghiệm Thanh Đại đều thuộc về cô, nhưng sau khi thành phố Tương Lai xây dựng xong thì Thanh Đại có quyền thu hồi quyền sử dụng các tầng đó, cô thấy thế nào?


Tô Hòa cười mỉa, ánh mắt nhìn Vinh Dự rất phức tạp. Cô ngẩn ngơ một lúc, sau đó tay chống đầu gối đứng lên và nói với Vinh Dự:
Thầy Vinh, tôi hiểu ý thầy, chờ sau khi thành phố Tương Lai xây xong, tôi sẽ từ hết các chức vụ ở Thanh Đại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.