Chương 466: Sản xuất hàng loạt!


Giáo sư Trần Đại Quang:
!!!


Ông ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả tròng mắt.

Vua màn ảnh Tô Hòa
đã diễn thì diễn trọn bộ, cô cố ý kích động vỗ chân một phát trước khi Trần Đại Quang trả lời, kế đó không tiếc lời khen ngợi nhân viên nghiên cứu khoa học của phòng nghiên cứu Internet:
Mọi người thật là lợi hại, nhanh thế mà đã làm xong rồi. Sao, mọi người đã kiểm tra tốc độ trao đổi thông tin chưa? Bây giờ giá trị ổn định là bao nhiêu?

Mấy nhân viên nghiên cứu khoa học của phòng nghiên cứu Internet không làm gì cũng phải gánh tội quay sang nhìn nhau, ai nấy đều rụt cổ vì ngại nói hạng mục nghiên cứu khoa học của phòng mình.
Trần Đại Quang gật đầu, cái hiểu cái không. Ngay lúc ông chuẩn bị nhìn màn hình thêm vài lần thì người do ông sai bảo đi chuẩn bị đồ bắt đầu khuân chúng vào phòng máy, Tô Hòa lập tức gọi ông gói số tài liệu kia lại chung với mình.
Phần tài liệu mỏng nhất là trên hai trăm trang, dày nhất là bảy trăm trang. Tô Hòa còn cố ý tìm người phụ trách thay màu mực cho máy in laser và giấy in, bản thân cô thì phụ trách gói lại và đánh dấu tên, tài liệu chất trên mặt đất ngày càng nhiều...
Không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học của phòng Nghiên cứu Internet không ra sức, bọn họ rất cố gắng và làm ra không ít kết quả nghiên cứu, thế nhưng so với thành quả nghiên cứu của phòng Nghiên cứu thiết bị phần cứng máy tính thì mấy thứ do bọn họ nghiên cứu ra chỉ là kết quả mang tính giai đoạn thôi, hoàn toàn không có gì đáng khen ngợi cả.
Giáo sư Trần Đại Quang nghe Tô Hòa nói thế thì tưởng rằng cô yêu cầu Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin quá cao, vì vậy nỗi vui sướng trong lòng lập tức tan biến. Ông ngượng ngùng hắng giọng, chột dạ nói:
Mặc dù phòng Nghiên cứu Internet làm ra một ít thành quả nhưng còn chưa đạt đến mức đáng ngạc nhiên.

Giáo sư Trần Đại Quang gắp một miếng đậu hũ nếm thử, sau đó ra vẻ thần bí hỏi Tô Hòa:
Giáo sư Tô, cô đoán thử xem hiện giờ tiến độ của hạng mục nghiên cứu khoa học của viện nghiên cứu chúng ta đã đến đâu rồi đi.

Tô Hòa giả vờ chẳng biết gì cả, nghi ngờ hỏi:
Tôi đoán ư? Vậy tôi phải nghĩ kỹ, chẳng lẽ các thầy đã làm ra kỹ thuật Internet rồi à?

Máy tính có chức năng mạnh mẽ đến vậy ư? <8br>
Không ngờ viện nghiên cứu của bọn ông còn có một loại vũ khí hủy diệt như thế mà ông vẫn luôn không biết, bình thường chỉ có n3gười của phòng nghiên cứu Internet đến tham quan học hỏi chứ những phòng nghiên cứu khác chẳng đến được một lần... Có phải đây là khô9ng biết nhìn hàng không?
Ông vừa nghĩ liền bực bội, ngoài ra còn có cả cảm giác tiếc nuối và đau lòng khi thấy ngọn núi báu n6hưng lại không biết dùng thế nào.

Khụ... Tôi nói thẳng với cô nhé, hôm trước viện nghiên cứu của chúng ta đã chế tạo ra chiếc máy tính đầu tiên sử dụng linh kiện và thiết bị của nước Z bằng nỗ lực và quan hệ xã hội của mình, tuy nó không lợi hại như Internet nhưng cũng xem như một kết quả tốt, Giáo sư Tô thấy đúng không?

Tô Hòa nghẹn cười gật đầu:
Quả thật không tồi, trong tài liệu do tôi chuẩn bị có hạng mục cần công phá để phát triển công nghệ thông tin, nếu bọn ông cần thì tôi sẽ giữ lại một phần cho, nhớ liệu sức mà đi. Hiện tại Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin có thể nuốt bao nhiêu hạng mục thì các thầy có thể chia bấy nhiêu hạng mục trong bảng kế hoạch kia, hãy chừa lại một vài hạng mục cho các trường đại học khác làm để bọn họ được tham gia vào quá trình nghiên cứu nữa.

Tô Hòa thấy máy in laser ngừng lại nên vội vàng lấy tài liệu vừa in ra ngoài và đặt sang mộ5t bên, chờ người của Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin đưa túi tài liệu và bút đánh dấu qua đây là có thể gói lại rồi.
Trần Đại Quang dụi dụi mắt, bước đến trước màn hình máy tính nhìn vài lần rồi mới hỏi Tô Hòa vì khó hiểu:
Giáo sư Tô, đây là giao thức gì vậy? Sao tôi chưa từng thấy người của phòng nghiên cứu Internet mở ra? Giao thức mà bọn họ thường mở đều là một chuỗi số liệu, tôi không giỏi về mặt này cho lắm nên cũng không nhìn ra gì...


A, thầy nói cái đó à...

Tô Hòa biết Trần Đại Quang đang nói đến cái gì:
Thông thường thì bọn họ đều mở giao thức biên soạn chương trình theo dạng đối nội, chỉ người trong nghề mới hiểu, còn giao thức tôi mở là dạng đối ngoại nên chỉ cần học một số quá trình thao tác đơn giản là có thể bắt đầu tự khám phá các chức năng ngay, không cần đến kiến thức chuyên môn.

Gần đến giờ cơm trưa, tổng số tài liệu đã in chưa đạt đến mức một phần bảy, nhưng Trần Đại Quang đâu dám để người đang có thai như Tô Hòa đói bụng. Ông vội dặn nhà ăn của viện nghiên cứu làm một bàn cơm phong phú, đồng thời mang chúng đến phòng họp ở bên cạnh phòng máy.
Hai thành viên vừa mới gia nhập vào viện nghiên cứu ở lại trông chừng thiết bị trong phòng máy và tiến độ in ấn, các nhân viên nghiên cứu khoa học còn lại đều tập trung trong phòng họp ngoài tầng ba để mở một tiệc liên hoan đơn sơ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.