Chương 467: Nước z gần bước vào thời đại thông tin!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1218 chữ
- 2022-02-06 07:14:58
Sau khi chứng kiến hệ điều hành do Tô Hòa khai thác, những nhân viên nghiên cứu này đều thấy chướng mắt với mấy hệ điều hành khác8, nhưng mà bọn họ nghĩ mọi cách cũng không thể sao chép được hệ điều hành của Tô Hòa nên mới đành phải chuẩn bị chọn sử dụng hệ 3điều hành của nước M.
Ai ngờ rằng nước M đột nhiên thực thi chính sách phong tỏa với nước Z chứ?
Ai ngờ rằng Tô 9Hòa lại nói hệ điều hành có khả năng hoạt động vô cùng tốt kia có thể sao chép!
Có điều tôi có thể hứa với mọi người, Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin sẽ được hưởng bốn phần lợi nhuận từ những kỹ thuật mà viện đã nghiên cứu ra, trong đó ba phần sẽ được dùng cho việc nâng cấp thiết bị của viện, sửa chữa nơi làm việc và làm kinh phí cho các hạng mục nghiên cứu khoa học, một phần còn lại sẽ dành cho việc thưởng các nhân viên đã có cống hiến quan trọng trong việc nghiên cứu khoa học tại viện, quy định phân phối cụ thể sẽ do mọi người tự quyết định.
Hơn nữa, để đẩy mạnh tiêu thụ máy tính thì nước ta và một số nước có quan hệ thân thiết với ta sẽ miễn phí kích hoạt hệ điều hành, nhưng các loại phần mềm cần thiết có chất lượng tốt hơn so với phần mềm xử lý mà một số ít người trong đây đã tiếp xúc như hệ thống quản lý nghiên cứu khoa học, phần mềm vẽ bản đồ, phần mềm phân tích số liệu,... đều sẽ thu phí. Đương nhiên chuyện thu bao nhiêu tiền vẫn sẽ do thành phố Tương Lai quyết định.
Nụ cười trên mặt giáo sư Trần Đại Quang hoàn toàn tắt ngúm, ông hỏi Tô Hòa:
Giáo sư Tô, vậy những người thuộc thành phố Tương Lai như bọn tôi có thể sử dụng phần mềm miễn phí không?
Tô Hòa nghiêm mặt với ông giáo sư, giọng nói cũng hơi nghiêm túc:
Viện trưởng Trần, các thầy có bao nhiêu đó kinh phí nghiên cứu khoa học mà lại không mua nổi một phần mềm à?
Được rồi, ý của Tô Hòa là chắc chắn sẽ thu phí!
Giáo sư Trần Đại Quang thấy lạnh trong lòng, khổ mà không nói thành lời được.
Chẳng qua Tô Hòa lại đổi đề tài ngay sau đó khiến tình hình trở nên có hy vọng hơn.
Cô nói:
Mặc dù kinh phí nghiên cứu khoa học của các thầy đủ mua, nhưng ngỗng ông lễ ông mà. Thân là viện nghiên cứu thuộc thành phố Tương Lai, mọi người chắc chắn sẽ được sử dụng những phần mềm này miễn phí, hơn nữa nếu thành phố Tương Lai có phần mềm mới cũng sẽ cho mọi người sử dụng trước tiên nên cứ yên tâm đi.
Giáo sư Trần Đại Quang yên lòng, sau đó không kiềm được trợn trắng mắt với Tô Hòa và khinh bỉ:
Giáo sư Tô, cô thật thích tạo sự tò mò...
Tô Hòa biết lần này mình đã trêu đùa rất nhiều người nên cười gượng vài tiếng, tiếp đó bắt chuyện:
Đừng ngồi nghe tôi nói không chứ, ăn đi, ăn cơm xong còn cả đống việc đang chờ làm kia kìa!
Nếu phòng nghiên cứu thiết bị phần cứng đã chế tạo ra máy tính thì cũng nên làm một đề tài báo cáo để kiểm toán kinh phí dự án, sau đó bắt đầu nghiên cứu dự án mới. Trước khi dự án mới bắt đầu thì mọi người nhớ viết báo cáo chi tiết về kỹ thuật chế tạo máy tính cho tôi hoặc chồng tôi, anh ấy đang làm việc ở phòng thí nghiệm bên cạnh giảng đường Thanh Đại, mọi người có thể đến đó mà tìm.
Tô Hòa cầm ly nước lên, giọng nói hơi cảm khái:
Vì mọi người đều bận rộn vào buổi chiều nên chúng ta không thể uống rượu, tôi lấy nước thay rượu để kính các đồng chí làm việc trong phòng nghiên cứu thiết bị phần cứng một ly, cảm ơn sự nỗ lực và cố gắng của mọi người.
Quả thật là miếng bánh rơi từ trên trời 6xuống, hơn nữa còn có nhân thịt!
Câu nói sau đó của Tô Hòa như hắt một chậu nước lạnh vào mặt những người đang cười khúc5 khích kia:
Có điều mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, bởi vì hiện tại mọi kinh phí của Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin đều đến từ thành phố Tương Lai, mà thành phố Tương Lai lại có tính lợi nhuận thương mại nên không chỉ việc chế tạo ra máy tính kiếm được tiền mà hệ điều hành cũng vậy.
Tôi vừa mới hỏi viện trưởng Trần, thầy ấy bảo còn chưa tìm thấy nhà máy sản xuất. Viện nghiên cứu không cần quan tâm đến chuyện này, chồng của tôi đang xây dựng đội ngũ dịch vụ của thành phố Tương Lai, mọi người cứ giao chuyện sản xuất máy tính hàng loạt cho thành phố Tương Lai làm là được.
Viện nghiên cứu Công nghệ Thông tin đã gieo hạt giống thời đại thông tin trên nước Z, phòng nghiên cứu thiết bị phần cứng chính là đất trồng hạt giống ấy. Mọi người đã khiến hạt giống nảy mầm, đồng thời tự tay đưa nước Z bước nửa bước vào thời đại thông tin, mọi người đều là người có công trong thời đại này!
Sau khi uống một ly, Tô Hòa rót thêm cho mình một ly nước ấm và đứng dậy lần nữa:
Ly thứ hai xin kính các đồng chí của phòng nghiên cứu vi mạch, lúc chúng ta mới gặp mặt thì mọi người là phòng nghiên cứu bị xem thường nhất trong viện này, nghiên cứu ra thứ gì cũng là rác rưởi... Nhưng nói thật thì mọi người đã cống hiến ra công sức quan trọng không thua gì phòng nghiên cứu thiết bị phần cứng trên con đường thúc đẩy nước Z vào thông tin hóa.
Nhân viên của phòng nghiên cứu vi mạch
nghiên cứu ra thứ gì cũng là rác rưởi
không ngừng cười khổ, đồng thời cầm ly nước lên.
Tuy rằng Tô Hòa nói thật nhưng bọn họ cũng hơi đau lòng... Quả nhiên là sự thật mất lòng mà!
Đối với con người thì đại não là bộ chỉ huy tối cao, còn đối với máy tính thì bảng vi mạch được tạo thành từ từng vi mạch tinh vi chính là bộ chỉ huy tối cao, mọi người đã trao linh hồn cho máy tính, hơn nữa vi mạch có rất nhiều tác dụng, máy tính chỉ là bề mặt của khối băng trôi thôi. Hiện giờ trong số tài liệu đang được in tại phòng máy có một quyển tài liệu hơn sáu trăm trang dành riêng cho phòng nghiên cứu vi mạch, đó là nhiệm vụ nghiên cứu khoa học mà thành phố Tương Lai đã chuẩn bị cho mọi người, chỉ được thành công, không được thất bại!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.