Chương 468: Không sao cả, tôi có thuốc mọc tóc!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1216 chữ
- 2022-02-06 07:14:57
Nhân viên nghiên cứu khoa học của phòng nghiên cứu vi mạch vừa nghe đến hai chữ
nhảy lầu
là run lẩy bẩy, ly nước ấm trong tay c8ũng như nặng nghìn cân.
Trần Mặc, trưởng phòng nghiên cứu vi mạch thử thăm dò Tô Hòa:
Giáo sư Tô, những dự án này do ph3òng nghiên cứu chúng tôi tự làm hay là có thể tìm thêm viện trợ từ bên ngoài? Ví dụ như là kêu gọi các trường đại học có nghiên 9cứu về vi mạch ở trong nước để làm chung. Tôi nghe nói Đại học Bách khoa Thủ đô, Đại học Giao thông Thượng Hải, Học viện Công ng6hệ Kim Lăng và Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân đều thành lập tổ dự án nghiên cứu vi mạch. Nếu như chúng tôi có thể tìm viện trợ 5từ phía ngoài thì tôi muốn kéo hết mấy nơi đó vào dự án, người đông sức mạnh, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, cô thấy sao?
Thứ ông muốn. Bên tôi đã làm ra không ít nên chắc đi một, hai chuyến sẽ không lấy hết được, có điều bên đây vẫn còn đang in nên tốt nhất là ông phái người đi vài chuyến nhé. Tôi cảm thấy số tài liệu này dùng được cho cuộc họp quy hoạch tổng thể của ngành giáo dục mà ông chuẩn bị tổ chức, tốt nhất là ông tự xem sau khi lấy về, nếu như có tác dụng thì cứ dùng chúng đi, kinh phí nghiên cứu khoa học về những hạng mục thiết kế này đều do thành phố Tương Lai chi trả.
Khi nghe Tô Hòa nói, Bộ trưởng Cam ngạc nhiên đến suýt làm rơi bút máy trên tay, tính kỹ thì ông ta vừa nói với cô về chuyện này trong chưa đến mười hai tiếng, thế mà cô đã làm ra thứ ông ta muốn rồi ư?
Có điều Tô Hòa vẫn khá có uy tín, ông Tiếu và ông Cố đều rất sùng bái cô nên ông ta không thể không tin hoàn toàn. Cuối cùng ông ta quyết định tự gọi tài xế và dẫn thư ký đến Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin với mình.
Trong lúc Bộ trưởng Cam chạy đến Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin, Tô Hòa lại gọi cho Tần Nguyên để dặn anh mau xác định liên hệ với chính phủ bên tỉnh Z. Tỉnh Z không chỉ được chọn làm nơi sản xuất thử máy in laser mà cả việc sản xuất thử hàng loạt máy tính cũng sẽ được đặt tại đây nếu nhà máy địa phương có đủ nguồn nguyên vật liệu.
Trong lúc chờ máy in laser hạ nhiệt, Tô Hòa đến phòng làm việc của viện trưởng Trần Đại Quang để gọi điện thoại cho Bộ trưởng Cam của Bộ Giáo dục, bảo ông ta phái người đến Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin lấy đồ.
Bộ trưởng Cam hoàn toàn không ngờ rằng Tô Hòa lại nhanh tay và có hiệu suất cao đến thế nên hơi nghi hoặc:
Giáo sư Tô, cô bảo tôi phái người đến Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin lấy đồ là lấy gì thế?
Chủ yếu là phòng nghiên cứu vi mạch không có bao nhiêu người, trong khoảng thời gian chạy theo tiến độ nghiên cứu khoa học này, hầu hết mọi người đều thức xuyên đêm, tóc rụng thành từng búi. Nếu bọn họ chỉ cố gắng trong một, hai tháng thì còn tạm được, nhưng nếu cứ tiếp tục mãi thì e là mọi người sẽ trọc đầu, thậm chí là đột tử mất!
Cho dù bọn họ nhiệt tình với khoa học như thế nào thì cũng không dám nghiên cứu nó bằng mạng sống đâu.
Trần Mặc sờ sờ cái đầu hói của mình, giọng điệu khi nói chuyện với Tô Hòa cũng trở nên tha thiết hơn:
Giáo sư Tô, cô phải đồng ý cho chúng tôi kiếm viện trợ, cô nhìn đầu của tôi đi, tôi mới hai mươi chín, chưa tìm thấy bạn đời mà đã trọc đầu rồi nè!
Tô Hòa nhìn cái đầu chỉ có vài sợi tóc lơ thơ của Trần Mặc với vẻ mặt phức tạp:
Tóc thầy rụng nhiều thật, có điều thầy vẫn phải làm nghiên cứu khoa học đấy. Tôi biết một bài thuốc mọc tóc, hôm khác tôi sẽ phối nước thuốc cho thầy, đảm bảo chỉ cần bôi lên đầu mỗi ngày là ba tháng sau sẽ có lại mái tóc đen bóng!
Những thứ ông ta muốn không hề đơn giản đến mức tùy tiện làm ra là xong.
Bộ trưởng Cam không tin!
...
Sau khi ăn cơm xong, Tô Hòa đã xác định tương lai của Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin.
Giáo sư Trần Đại Quang bảo các nhân viên nghiên cứu khoa học dọn dẹp phòng họp, Tô Hòa trở về phòng máy để thay cho hai nhân viên mới của Viện Nghiên cứu Công nghệ Thông tin. Cô bảo bọn họ đến nhà ăn dùng bữa còn mình thì sắp xếp những chương trình vừa được in ra.
Sau khi liên tục hoạt động vài tiếng, máy in laser đã nóng bỏng tay. Tô Hòa vươn tay sờ nắp máy, đoán rằng nó sẽ xảy ra vấn đề nếu cứ tiếp tục in như thế nên nhấn tạm dừng.
Tôi cũng định tìm viện trợ từ bên ngoài như thầy nói, dù sao cũng phải cho mấy trường đại học ở đây kiếm cơm, nhân tài học thuật do bọn họ bồi dưỡng cũng cần có dự án để huấn luyện. Có điều do các thầy là nhóm dẫn đầu trong lĩnh vực nghiên cứu vi mạch nên các thầy sẽ là người phụ trách chính, công việc phối hợp và giám sát cũng thế, nếu có vấn đề gì thì thành phố Tương Lai sẽ hỏi các thầy đầu tiên.
Trần Mặc:
...
Anh ta nghĩ mình không chỉ cần tóc mà còn cần nghỉ ngơi nữa!
Tô Hòa nghĩ rất đơn giản, nếu việc sản xuất thử máy in laser đã xác định là ở tỉnh Z, thành phố Tương Lai cũng đã có quan hệ với chính phủ địa phương đó thông qua hạng mục này thì chi bằng biến tỉnh này thành trung tâm chuyển đổi công nghệ cao, nói không chừng sẽ có thể tạo ra một trung tâm thành phố đại diện cho công nghệ cao ở tỉnh Z.
Hơn nữa, nếu chính phủ tỉnh Z đã đầu tư vào các chính sách khuyến khích những xí nghiệp liên quan đến máy in laser thì chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều xí nghiệp đầu tư phát triển. Dựa vào hiệu ứng đám đông thì việc chọn nơi này để sản xuất máy tính sẽ bớt việc hơn là chọn những nơi khác.
Tỉnh Z giáp với tỉnh D, một nơi là trung tâm thành phố đại diện cho công nghệ cao, một nơi là trung tâm thành phố đại diện cho mậu dịch quốc tế... Tô Hòa bĩnh tĩnh nghĩ lại, cảm thấy sắp xếp của mình rất tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.