Chương 51: LOẠI HỢP ĐỒNG KHÁC


Cô lại chỉ xuống tờ hợp đồng tưởng như trò đùa mà mình vừa viết, cười thần bí nói:
Bản hợp đồng của cháu viết cho trời đất xem, ngẩng đầ8u lên ba thước có thần linh. Nếu sau này hai bên ông và cháu có một người vi phạm hợp đồng thì nhìn bản hợp đồng này, trời đất, thần lin3h sẽ ra tay xử lý.



Quan chức xã hội loài người ra tay, kết cục có thể là ngồi tù. Nhưng thần linh ra tay, kết quả chính là họa9 tới chín đời con cháu. Nếu con cháu chín đời có người mệnh cứng có thể chịu được thì trời đất, thần linh cũng không làm gì được; còn nế6u không chịu đựng được thì phải nghĩ cho kỹ đến hậu quả.


Vương Hậu Đức cười gượng:
Cái này thì chắc không cần chứ... Tôi nghe 5cháu Tô là sinh viên, ai lại tin mấy thứ đồ mê tín dị đoan này? Không thể xem là thật. Không thể xem là thật.

Sắc mặt Tô Kiến Quốc đỏ bừng, hỏi Tô Hòa:
Con gái à, bố chưa ăn sáng nữa. Con xem cơm còn nóng không? Bây giờ bố hơi đói. Con đem qua cho bố chút đồ ăn.

Tô Hòa vỗ đầu:
Ôi trời, sáng nay người của phủ Lỗ Thực ở tỉnh Xuyên Thục đến sớm quá. Con mải ký hợp đồng với bọn họ mà quên luôn cả ăn sáng. Bố, bố chờ một chút, con đi hâm lại cháo. Trưa nay con phải lên huyện một chuyến, gửi tiền vào ngân hàng, để nhiều tiền trong nhà con không yên tâm.

Tô Kiến Quốc gật đầu:
Tiền con kiếm ra thì do con làm chủ. Bố không can thiệp vào quyết định của con.


Sinh viên kiếm tiền nhanh thật đấy!

Lý Thục Phân vừa nói vừa đi tới đi lui, hành động như người bị điên. Tô Kiến Quốc thấy tình hình không ổn, vội gọi Tô Hòa:
Con gái, nhanh đến xem mẹ con đi. Con xem có phải vui đến điên rồi không?

Tô Hòa:
...
Còn có chuyện này nữa sao?
Cuối những năm 1970 đầu những năm 80, đối với nhiều người, những hộ gia đình mười nghìn tệ vẫn là đối tượng được hâm mộ, xa không thể chạm tới.
Lý Thục Phân sống hơn nửa đời người cũng chưa từng nghĩ tới một ngày nhà bà sẽ trở thành hộ mười nghìn... Ôi mẹ ơi, đã thế còn không phải chỉ mười, hai mươi nghìn mà là bốn mươi nghìn!

Có tí nước thịt kho mà kiếm được bốn mươi nghìn?

Lần đầu tiên Vương Hậu Đức gặp một người trở mặt nhanh đến thế. Đây còn không phải là qua cầu rút ván, mà là qua sông rồi tiện tay chuyển luôn cả cầu... Quan trọng là Tô Hòa còn cười đến nỗi không cần mặt mũi.

Cháu trai tôi lái xe từ xa đến. Tôi không cần mua vé tàu.
Vương Hậu Đức nói lẫy. Thấy cười trên mặt Tô Hòa cứng lại, ông lập tức giục
cháu trai lái xe từ xa tới
của ông mau rời đi. Đây gọi là có được thứ tốt liền biết dừng.
Thực ra người đàn ông vạm vỡ lực lưỡng kia không phải cháu trai Vương Hậu Đức mà là vệ sĩ kiêm lái xe ông thuê.
Tâm thần Vương Hậu Đức chấn động dữ dội. Một lúc sau, ông cười khổ nói:
Phủ Lỗ Thực của tôi là nơi làm ăn chú trọng uy tín. Sao có chuyện vi phạm hợp đồng? Cháu Tô chớ nói đùa. Hợp đồng đã ký xong, tôi sẽ không quấy rầy nhà cháu Tô đây chuẩn bị đồ Tết nữa. Cứ ba tháng thanh toán tiền một lần. Nếu cháu Tô cần dùng tiền gấp thì có thể bớt thời gian đến Xuyên Thục tìm tôi.


Nhưng tôi vẫn đề nghị cháu Tô bớt thời gian đi mở tài khoản ngân hàng, sau đó gửi số tài khoản cho tôi. Đầu mỗi quý, chúng tôi sẽ chuyển tiền quý trước đến tài khoản của cháu. Cháu thấy thế nào?


Được, được, được. Ông nói cũng đúng! Hợp đồng đã ký xong thì ông nhanh về nhà thôi. Vé tàu ngày Tết không dễ mua đâu. Bây giờ ông không đi còn định chờ ăn cơm tất niên với nhà cháu sao?
Tô Hòa cười hì hì nói.
Tô Hòa hiểu rõ nhưng không vạch trần, nhếch miệng tỏ vẻ ghét bỏ. Nhưng trong lòng cô vẫn rất hâm mộ chiến thuật này của Vương Hậu Đức.

Phương thức nấu ăn thôi mà bốn mươi nghìn tệ, số tiền lớn này khiến Lý Thục Phân trợn mắt. Khi bà nghe Vương Hậu Đức và Tô Hòa nói chuyện cứ tăng mười nghìn lại mười nghìn, tim bà đập thình thịch, cảm giác như đang nghe sách trời vậy.
Tô Hòa cầm bản hợp đồng cô vừa viết xong đập bộp vào bản hợp đồng do Vương Hậu Đức mang tới. Tên người ký hợp đồng và người làm hợp đồng hiện lên. Vương Hậu Đức trố mắt đứng nhìn.
Tô Hòa cuốn bản hợp đồng thành cuộn giấy mỏng, cho vào lò sưởi trong nhà, vừa đốt vừa cười gian xảo.

Ông Vương cảm thấy không thể coi là thật vậy đừng tin là thật. Cháu chỉ làm cái khiến mình yên tâm. Tất nhiên, ai cũng không mong có người vi phạm hợp đồng. Ông Vương, ông nói đúng không? Đương nhiên, cháu phải nói luôn. Trong phạm vi chia đôi lợi nhuận của bản hợp đồng phương thức thịt kho mà cháu vừa đưa cho ông, nếu ông Vương vì một chút lợi nhuận mà tự đặt mình vào nguy hiểm thì không ngại cứ thử. Để rồi xem bản hợp đồng trình lên trời đất có phải mê tín dị đoan không.

Tô Hòa buông vở trong tay xuống, vội chạy đến phòng dưỡng bệnh của Tô Kiến Quốc, chăm chú nhìn. Tinh thần Lý Thục Phân đúng là không ổn. Nói cách khác chính là, sướng đến mức hơi động kinh rồi.
Tô Hòa đập tay vào gáy Lý Thục Phân, sau đó chuyển dược linh vào đầu Lý Thục Phân, loại trừ tà hỏa trong tim. Cô đỡ Lý Thục Phân lên giường, nói với Tô Kiến Quốc:
Vừa rồi mẹ con quá vui nên mới vậy, ngủ một lát sẽ ổn thôi. Bố để ý mẹ nhé, để mẹ nghỉ ngơi một lúc. Con đi chuẩn bị đồ ăn trưa.

Nghe hai chữ
ăn cơm
, bụng Tô Kiến Quốc liền réo
ọc ọc
.
Tô Hòa cười gật đầu, không nói gì nữa.

Đã từng có mâu thuẫn, va chạm, hai bố con đều ăn ý không nhắc lại. Có những chuyện, quên đi vẫn tốt hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.