Chương 50: BÀN ĐIỀU KIỆN THÊM MỘT LẦN TĂNG MỘT VẠN


Một tay Tô Hòa cầm hồ dán, một tay miết câu đối, không hề rảnh tay nên chỉ đành để Vương Hậu Đức chờ một lúc.

Thoáng8 chốc đã qua hai mươi phút.

Đến khi Tô Hòa dán xong câu
khai môn kiến hỉ
, cô mới quay đầu hỏi Vương Hậu Đức một c3âu:
Ông Vương, ông nhìn giúp cháu câu
khai môn kiến hỉ
dán cân đối chưa?

Tình hình cấp bách, Vương Hậu Đức không thể không cúi đầu:
Vậy được, bốn mươi nghìn thì bốn mươi nghìn, chia 5:5 thì chia 5:5, nhưng nhất định phải ký hợp đồng. Nếu sau này tôi biết cháu bán phương thức cho nhà khác, chúng tôi sẽ kiện lên tòa.

Tô Hòa không thèm để ý xua tay:
Sẽ không đâu. Ông Vương yên tâm, cháu không chỉ có một phương thức kho thịt này. Chẳng qua phương thức này dùng ít nguyên liệu nhất, dễ pha chế gia vị nhất thôi. Nếu có người hào phóng mua, chỉ cần người này bỏ được tiền thì phương thức quý hơn cháu cũng có thể bán được.

Vương Hậu Đức không nói được gì. Lời này của Tô Hòa không chỉ vòng quanh mắng ông quá keo kiệt mà còn nói một sự thật vô cùng đau đớn là ông tốn bốn mươi nghìn tệ và phải phân chia lợi ích to lớn mới mua được phương thức kho thịt này. Nhưng nó lại là phương thức kho thịt rẻ nhất, đơn giản nhất trong tay Tô Hòa.
Tô Hòa nhún vai:
Nếu thời điểm mấy ông vừa tới đồng ý chia 5:5 thì một phương thức kho thịt giá hai mươi nghìn tệ tất nhiên không vấn đề gì. Nhưng cháu vừa nói rồi, bốn mươi nghìn tệ, chia 5:5, một đồng cũng thể thiếu, một chút lợi nhuận cũng không thể bớt.

Vương Hậu Đức:
...
Con bé này bụng dạ tính toán ghê vậy? Tăng giá ngay tại chỗ à?
Nhưng tình huống hiện tại do Tô Hòa nắm quyền chủ động, Vương Hậu Đức vừa muốn để món kho đúng chất của tổ tiên nhà họ Vương rạng danh khắp nơi, lại vừa lo sợ sẽ thua thảm trong cuộc thi kho thịt Đông Á, như vậy có lẽ cái biển vàng phủ Lỗ Thục của nhà họ Vương ở Xuyên Thục sẽ bị đập bể trong tay ông.
Vương Hậu Đức nhìn nói:
Rất cân xứng.9 Bạn nhỏ Tô, lần này tôi tới hỏi cháu, chúng ta chia 4:6 được chứ? Phủ Lỗ Thực bỏ công sức bỏ nguyên liệu cũng phải chịu mạ6o hiểm. Tiền lợi nhuận trừ đi sáu phần, cháu không cần quản lý gì hết, chỉ cần bán bí quyết kho thịt cho phủ Lỗ Thực thì có5 thể nhận bốn phần lợi nhuận.


Ngoài ra, phủ Lỗ Thực đồng ý chi hai mươi nghìn tệ tiền mua bí quyết kho của cháu. Nhưng cháu cũng phải đồng ý với phủ Lỗ Thực một điều kiện là bán độc quyền cho phủ Lỗ Thực, không được bán cho nơi khác. Nếu cháu tự mình dùng phương thức này để kho thịt ăn thì không sao, nhưng tuyệt đối không được bán lại cho người khác.

Tô Hòa nâng mắt nhìn Vương Hậu Đức, giọng nói lạnh lùng:
Thêm mười nghìn.

Vương Hậu Đức mừng rỡ:
Thêm mười nghìn thì thêm mười nghìn. Cháu đồng ý rồi phải không?

Tô Hòa dùng tay miết hồ dán nói:
Hình như ông không hiểu ý cháu thì phải. Ý cháu là hai vạn cộng thêm mười nghìn là ba mươi nghìn tệ. Phủ Lỗ Thực chi ba mươi tệ mua bí quyết kho thịt của cháu. Đến lúc đó, lợi nhuận chia 5:5. Bí quyết kho thịt này cháu sẽ không bán cho nhà thứ hai.

Vương Hậu Đức trợn mắt há mồm. Ông thực sự không nghĩ tới tình huống Tô Hòa đòi thêm mười nghìn nhưng lợi nhuận vẫn chia đều không đổi. Ông không ngốc. Dù cho phủ Lỗ Thực có tiền nhưng mười nghìn tệ là số tiền không hề nhỏ.

Bạn nhỏ Tô, nếu như cháu thật lòng muốn làm vụ làm ăn này, thì cũng nên để ý đến ý kiến của tôi. Ba mươi nghìn tệ, chia 4:6, được chứ? Nếu cháu cũng thấy phù hợp thì bây giờ chúng ta ký hợp đồng. Tôi cũng không ở lại quấy rầy mọi người chuẩn mừng năm mới.


Thêm mười nghìn, chia 5:5. Nếu ông Vương không đồng ý thì năm mươi nghìn tệ, lợi nhuận chia 5:5. Cứ mỗi lần ông cò kè mặc cả cháu sẽ nâng giá thêm mười nghìn. Dù sao cuộc thi kho thịt Đông Á sắp bắt đầu. Nếu biển hiệu chữ vàng của tổ tiên bị đập bể, người mất mặt cũng không phải cháu.

Con ngươi của Vương Hậu Đức co lại, cắn răng nói:
Chia 5:5 thì chia 5:5. Vậy phương thức kia giá hai mươi nghìn tệ được chứ? Nếu được, tôi về lấy hợp đồng. Lát nữa hợp đồng được mang đến thì ký luôn.


Thôi, ký hợp đồng, ký hợp đồng. Bạn nhỏ Tô đừng nói nữa. Tôi sợ nghe nhiều sẽ ngất vì tức mất.


Bận bịu tới trưa, trước khuôn mặt hớn hở của Lý Thục Phân, Tô Hòa kiểm tra xong hợp đồng của ông Vương Hậu Đức. Sau đó cô viết hết nguyên liệu và phương thức nấu nước sốt thịt kho lên giấy, lặp lại một lần cách chế biến nước sốt thịt kho cho Vương Hậu Đức xem. Sau khi đảm bảo không làm giả và giấu giếm, hai bên thành công ký hợp đồng về thịt kho. Tô Hòa tâm trạng vui vẻ tiện tay tặng cho Vương Hậu Đức một phương thức.

Ông Vương, cháu không phải loại người gian trá, nếu khi ký hợp đồng ông đã thoải mái như vậy thì cháu cũng tặng ông một phương thức thay đổi vị vậy.


Vương Hậu Đức thở chậm lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Hòa, trông vô cùng lưu manh nói:
Bạn nhỏ Tô nói là cho sao? Không phải ép mua ép bán?


Tô Hòa gật đầu không nói gì. Trông cô gian trá như vậy à?


Là cho, một đồng cũng không lấy. Phương thức cháu bán cho ông chỉ là vị mặn, thích hợp với người không thích ăn cay. Nhưng phương thức kia lại có thêm mấy gia vị. Dùng phương thức này kho thịt không làm mất đi vị mặn ban đầu lại vẫn có vị cay. Cháu nghe nói người tỉnh Xuyên Thục và tỉnh Tương Nam bên đó thích ăn cay nên nghĩ rằng có thể ông Vương sẽ cần cách chế biến này. Bởi vậy dứt khoát đưa cho ông luôn. Ông lấy chứ?


Vương Hậu Đức đang vô cùng đau buồn thì niềm vui lại tới, nói liên tục:
Lấy! Lấy! Lấy! Cho không tất nhiên phải lấy! Bạn nhỏ Tô đúng là người tốt...


Nhìn dáng vẻ của Vương Hậu Đức vui đến phát khóc, Tô Hòa nhỏ giọng lầm bầm:
Thực ra cháu cũng không phải người tốt gì. Nếu ông muốn trả tiền thì phương thức này cháu tính rẻ cho ông một chút. Không cần bốn mươi nghìn, ba mươi nghìn thì thế nào?


Vẻ mặt Vương Hậu Đức như ăn phải ruồi, lập tức không nói nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.