Chương 519: Không trung thực nửa bước khó đi
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1470 chữ
- 2022-02-06 07:16:22
Sao có thể chứ? Hiện nay thành phố Tương Lai mới chỉ phát triển được ba loại hệ điều hành. Một loại là hệ thống quản lý giáo vụ cho các tr8ường học, một là hệ thống quản lý tài chính đối với tiền tệ ngân hàng, một loại là hệ thống quản lý công vụ cho các cơ quan chính phủ. Ba 3loại hệ điều hành này được tính phí riêng, hơn nữa các tiêu chuẩn tính phí cũng khác nhau.
Nếu như tỉnh D muốn sử dụng máy tính 9để xây dựng tin học hóa mô hình kinh doanh, chắc chắn phải phát triển một hệ điều hành riêng. Ông cũng có thể lựa chọn trả giá máy tính, t6ôi cũng có thể cho ông được hời năm triệu, nhưng hệ điều hành này phải được tính phí riêng.
Tô Hòa gập ngón tay tính toán, cuối c5ùng làm ra vẻ rất chắc chắn nói với Bí thư Diệp:
Tôi đã tính thử rồi, để phát triển một hệ điều hành lớn như vậy, chi phí nghiên cứu và phát triển cùng chi phí lao động ít nhất cũng phải bảy triệu. Không thì, bên nào tính phần bên đó nhé?
Đây chính là bí pháp mặc cả của Tô Hòa!
Trong hệ điều hành công vụ chính phủ mà tôi đang phát triển cho các ông, khi trở về các ông nhất định phải nhập dân số của toàn tỉnh vào hệ thống quản lý, trong đó sẽ có số chứng minh thư và quan hệ xã hội.
Theo từng tài khoản tương ứng với số chứng minh thư đều sẽ có các yêu cầu liên quan đến tính trung thực. Một khi xuất hiện trường hợp hàng giả, mức độ trung thực sẽ bị hạ xuống dưới mức tiêu chuẩn, quyền kinh doanh sẽ bị hủy bỏ suốt đời. Hơn nữa, trên cơ sở tịch thu tất cả các tài sản có được từ việc buôn bán hàng giả, còn phải phạt một số tiền thật lớn, kết quả xử phạt cần ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích an sinh xã hội của ba đời bao gồm bản thân người đó, vợ/chồng, cha mẹ, con cái, việc học của con cái người đó cũng sẽ bị cản trở... Nói tóm lại, một người mắc lỗi, cả gia đình phải chịu khổ!
Tô Hòa cầm tách trà lắng nghe những vấn đề cơ bản mà Bí thư Diệp nói, cảm thấy có chút mới mẻ.
Có lẽ Tô Hòa đã rời xa mức độ ăn no mặc ấm một thời gian khá dài rồi nhỉ, cũng khá lâu rồi cô không nghĩ tới vấn đề này nữa. Giờ đây nghe Bí thư Diệp nhắc đến, trong đầu cô mới có thêm khái niệm này.
Tô Hòa trầm ngâm một lúc rồi hạ quyết tâm, cô nói với Bí thư Diệp:
Chuyện này nhất định phải hành xử cẩn thận. Bởi chỉ khi chúng ta có danh tiếng, làm chuyện gì cũng sẽ không quá khó khăn. Ngược lại, bất kể làm chuyện gì cũng sẽ phải đối mặt với những cản trở vô cùng lớn.
Nếu tỉnh D muốn làm thương mại dài lâu, vậy thì đừng ngại tăng cường giám sát và trừng phạt. Bất kể đó là loại hàng hóa nào, bất kể là kinh doanh thứ gì, bất kể người đó ai, chỉ cần tra ra là hàng giả, đều phải phạt nặng, đáng ngồi tù thì cho ngồi tù, đáng tịch thu tài sản thì tịch thu tài sản.
Con đường phát triển cốt lõi của tỉnh D là thương mại. Cô cũng biết đó, muốn kiểm soát thương mại đâu phải dễ. Nó liên quan đến các doanh nghiệp lớn thì còn đỡ, song tỉnh D chủ yếu là những doanh nghiệp vừa và nhỏ. Việc trốn thuế, lậu thuế diễn ra theo chiều hướng ngày một nghiêm trọng. Số công ty vi phạm ngày càng nhiều, nếu có liên quan đến thuế vụ, nhân viên quản lý còn vi phạm khủng khiếp hơn nữa.
Những năm trước, chúng tôi đã thử ban hành một số luật và quy định nhằm điều chỉnh trật tự thị trường, cải thiện trình độ và chất lượng của toàn bộ ngành công nghiệp. Thế nhưng người dân lại không chịu chấp thuận, chúng tôi lại không thể sử dụng biện pháp cứng rắn đối với họ... Đất nước đang thúc đẩy thương mại tự do, nhưng hậu quả của nó là chất lượng sản phẩm không đồng đều. Chỉ cần tỉnh D còn con sâu làm rầu nồi canh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ vành đai thương mại. Giờ chúng tôi có muốn ngăn chặn thế nào cũng không được, thật sự không biết phải giải quyết ra sao đây nữa
.
Tô Hòa tiếp tục đưa cho Bí thư Diệp một tách trà. Sau khi cả hai đã đạt được thỏa thuận nhưng ông chẳng những không có ý định rời đi, ngược lại mặt mày càng nhăn nhó hơn, rõ ràng là còn có chuyện khác, cô bèn hỏi:
Bí thư Diệp, có phải ông còn chuyện gì không? Nếu có chuyện làm ông phiền lòng, ông không ngại thì cứ tâm sự với tôi, không chừng tôi có thể cho ông một số kiến nghị đó.
Bí thư Diệp đặt tách trà xuống, lắc đầu:
Đúng là phiền lòng thật. Tôi nói cho cô nghe, cô xem thử liệu có thể đưa ra ý kiến gì cho tôi không nhé.
Thành phố Tương Lai có thể kiểm soát chặt chẽ chất lượng hàng hóa được cung cấp. Nhưng đối với những thứ mà các địa phương khác sản xuất ra, thành phố Tương Lai không có quyền giám sát. Song cây gậy này vẫn phải đập mạnh xuống, bóp chết những mầm non có hại chưa kịp phát triển kia từ trong trứng nước.
Bất kể làm chuyện gì, làm việc có lương tâm mới là đạo lý phát triển lâu dài!
Bí thư Diệp nhìn Tô Hòa đầy bất lực, đành phải đưa ra yêu cầu khác có lợi một chút:
Haiz... Từ lâu tôi đã nghe nói giá của thành phố Tương Lai được siết rất chặt. Tôi vẫn luôn nghĩ người của tỉnh D đều biết mặc cả, không ngờ vẫn chẳng cắn nổi một miếng giá như cái thùng sắt của thành phố Tương Lai. Được rồi được rồi, cô phải cung cấp cho chúng tôi hệ điều hành quản lý thương mại và hệ điều hành quản lý công vụ thích hợp. Tỉnh D cách xa thủ đô, nếu như xảy ra vấn đề gì, việc sửa chữa sẽ gặp rất nhiều khó khăn...
Tô Hòa nhấc điện thoại văn phòng lên, kết nối trực tiếp đến phòng thương mại, thông báo về việc tỉnh D muốn mua tám nghìn bộ thiết bị nguyên bộ
ba trong một
. Nhân viên của phòng thương vụ lập tức lên đơn hàng.
Bí thư Diệp cũng đâu phải kẻ ngốc. Nếu như ông lựa chọn không mặc cả, họ có thể nhận được một hệ điều hành quản lý thương mại miễn phí. Còn ngược lại, đúng là đống máy tính đó có thể rẻ hơn năm triệu, nhưng tỉnh D lại phải tốn thêm bảy triệu để mua hệ điều hành quản lý thương mại. Việc này chẳng những không tiết kiệm được tiền mà còn tốn thêm hai triệu... Bí thư Diệp cảm thấy, chắc chắn là Tô Hòa cố tình!
Cô không muốn tăng giá thì cứ nói thẳng, cái gì mà bán riêng chứ... Miệng thì nói là giảm giá, nhưng trên thực tế, những người thông minh sẽ không chọn giảm giá!
Ngoài ra, cá nhân tôi có một kiến nghị nhỏ nhỏ. Nếu như tỉnh D có ý định xây dựng tin học hóa, tốt hơn nên thực hiện thành công luôn trong một bước, ngay cả thông tin mua vé cũng phải giải quyết hết bằng máy tính. Nếu như phát hiện ra ai đó có vấn đề về tính trung thực, cho dù đó là đi lại hay thương mại thì đều sẽ bị hạn chế, ví dụ như không thể mua vé, không thể xin giấy phép thường xuyên,... Còn về bảo hiểm y tế và bảo hiểm dưỡng lão trong an sinh xã hội, một khi xuất hiện vấn đề về tính trung thực, tất cả sẽ bị hủy bỏ.
Tổng kết lại bằng một câu, trung thực đi khắp thế giới, không trung thực nửa bước khó đi!
Khi nói câu cuối cùng
không trung thực nửa bước khó đi
Tô Hòa đập tay lên trên mặt bàn, không thể không tự like cho mình một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.