Chương 520: Đề nghị của ông cụ cố


Đầu tiên cả hai hỏi han ân cần một lượt, sau đó ông cụ Cố liền hỏi thăm vài tình huống cụ thể tại tỉnh D. Nghe Bí thư Di8ệp nói tỉnh D vẫn đang phát triển rất tốt. Một hai năm sau cũng sẽ có thành tích cực tốt báo cáo với nhà nước. Ông cụ C3ố nghe vậy cũng yên tâm, nhưng ông vẫn nói thêm vài kinh nghiệm xương máu của mình cho Bí thư Diệp biết.


Tiểu 9Diệp, ông nhớ kỹ câu nói này cho tôi. Địa phương có cái hay của riêng mình, trung ương cũng có chỗ tốt của nó. Những th6ứ mình tiếp xúc được là khác biệt.



Những người như chúng ta rất may mắn, có thể đi theo chủ tịch lập sự nghi5ệp. Về sau ta cũng không phải trải qua mưa gió quá lớn gì, ngồi trên vị trí hiện tại một cách yên ổn. Còn về phần làm cách nào quản lý một địa phương thì tôi không có điều gì có thể nói với ông cả, thế nhưng tôi có một bí quyết về thành tích có thể chia sẻ cho ông.


Căn cứ hải quân tại Nam hải cũng đang tiến hành khảo sát về độ ổn định và trọng tải của những hòn đảo kia. Họ cũng nói là những hòn đảo này còn vững chắc hơn cả những hòn đảo thiên nhiên. Mấy hòn đảo như đảo Vịnh hay đảo Lưu Cầu đều không ổn định được như chúng nó! Ông nghĩ mà xem, có thể xây dựng một cây cầu vượt biển, nối liền những hòn đảo này với nhau không?


Trên những hòn đảo đó cũng có thể xây dựng thêm những công trình như trường học, bệnh viện, trung tâm thương mại quốc tế mà! Đảo Vịnh nhỏ như lỗ mũi kia còn có thể phồn vinh. Lần này tổng diện tích những hòn đảo mà các ông được phân cũng phải lớn gấp năm lần đảo Vịnh. Nếu như ông không lợi dụng những hòn đảo này, thì ông chính là một thằng ngốc! Đi ra ngoài đừng nói là quen biết tôi!

Trong toàn bộ quá trình, Bí thư Diệp đều lắng nghe một cách hết sức nghiêm túc. Trên tay vẫn luôn cầm một quyển sách nhỏ, thỉnh thoảng ghi chép lại vài từ quan trọng, nhịp tim cũng đập như trống nổi.

Kiến trúc?
Bí thư Diệp vẫn không hiểu ý ông cụ Cố là gì.
Ông cụ Cố chỉ vào tấm bản đồ treo trên tường, nói:
Diện tích tỉnh D cũng không nhỏ, nếu như ông có thể xây dựng hệ thống giao thông thông suốt toàn tỉnh, còn những nơi khác tôi mặc kệ. Khi lãnh đạo xuống thị sát, họ phải thấy được con đường của tỉnh D là tốt nhất, sạch sẽ nhất. Ông nghĩ xem, nó có phải là thành tích hay không?


Sửa đường, xây cầu, xây đập nước là ba loại công trình được công nhận là thành tích cao nhất!

Khi Bí thư Diệp dừng việc ghi chép lại, không nhịn được mà suy nghĩ:
Những năm mình rời khỏi thủ đô, rốt cuộc nơi này đã xảy ra những chuyện gì chứ? Sao lão lãnh đạo khi trước rất thực tế, bây giờ lại có thể chém gió thành thần rồi?

Sửa đường, xây cầu, xây đập nước, công trình nào không phải là công trình lớn chứ?
Chỉ một công trình thôi cũng cần phải mất mấy năm mới hoàn thành rồi!

Đương nhiên, bây giờ là thời đại tiến bộ, mấy việc như sửa đường, xây cầu, xây đập nước vẫn hơi lạc hậu. Cho nên tôi nói cho ông chiêu thức mới, tỉnh D vốn gần biển, tôi nghe nói còn đang xây dựng thương nghiệp, ông xem có thể xây dựng một bến cảng làm ngoại thương không? Vấn đề hải cảng cũng chỉ mới chuyển biến tốt đẹp trong thời gian gần đây thôi. Nếu ông có thể xây lên một vài thành phố cảng, vậy thành tích của ông không ai có thể xóa bỏ được!


Ngoài hải cảng ra, còn có sân bay, nhà ga, nơi nào cần cải tạo thì phải cải tạo, nơi nào cần xây lại thì xây lại. Dương Thành và Bằng Thành thuộc tỉnh D các ông đều đã bắt đầu xây dựng mấy tòa nhà chọc trời rồi kìa!


Đoạn thời gian trước tôi còn nghe nói, vùng biển nước ta bắt đầu xuất hiện những hòn đảo nhân tạo, tất cả đều phân cho các địa phương lân cận. Lúc đầu tỉnh D không có hòn đảo nào, nhưng bây giờ lại có rất nhiều, từng đảo lớn nhỏ chi chít khắp nơi. Các ông phải nhanh chóng khai thác những hòn đảo này, để chúng nó phát huy tất cả tác dụng của mình!

Bí thư Diệp cảm thấy hơi hồi hộp, hô hấp trở nên gấp gáp hơn, ông hỏi nhanh:
Bí quyết gì vậy?

Ông cụ Cố dùng hai ngón tay xoa nhẹ, rồi lại dậm chân, kéo dài thời gian một lúc rồi mới nói:
Đầu tiên là tiền, sau đó là kiến trúc!


Bí quyết ‘tiền’ này rất dễ hiểu. Hiện tại ông là người đứng đầu tỉnh D, nếu có thể lãnh đạo để người dân trở nên giàu có, làm cho kinh tế của địa phương trở nên phát triển, đây chính là thành tích cực tốt không ai dám phủ quyết. Thế nhưng thành tích do ‘tiền’ tạo ra vẫn không chân thật lắm, có thể sẽ bị người khác lên án, cho nên ông còn phải xây dựng kiến trúc!

Thế mà lão lãnh đạo lại nói những công trình này đã lạc hậu rồi, còn bảo ông đi xây sân bay, sửa nhà ga, sửa hải cảng, sửa cầu lớn vượt biển... Biển là nơi dễ vượt như vậy sao? Nhỡ may không vượt được, còn phải bồi thường, vậy ông còn sống thế nào?

Mà quá đáng hơn nữa là, lão lãnh đạo còn bảo ông phải xây dựng kiến thiết những công trình trên đảo hoang vừa được tạo. Tỉnh D còn chưa xây dựng xong, làm sao ông có thời gian quan tâm những hòn đảo hoang này cơ chứ?

Mặc dù Bí thư Diệp rất không đồng ý về những ý kiến này, nhưng ông cũng không dám thể hiện mấy thái độ đó ra trên mặt vẫn luôn giữ vững nét học hỏi khiêm tốn. Mỗi khi ông cụ Cố nêu lên một đề nghị thì ông cũng nhớ kỹ những thứ này một cách nghiêm túc. Về phần chúng có tác dụng hay không thì ông cũng không để tâm cho lắm.

Chắc là do Bí thư Diệp
diễn
quá đạt, ông cụ Cố cũng không phát giác ra ý nghĩ chân thật của ông. Ông cụ Cố vẫn không ngừng nói về những đề nghị và cảnh cáo từ tận đáy lòng mình ra, tới khi miệng đắng lưỡi khô thì mới tranh thủ uống một hớp nước, rồi lại nói tiếp:
Sắp tới tết mồng tám tháng chạp rồi, nếu ông đã tới thì cũng đừng về vội. Ngày tết mồng tám tháng chạp cháu tôi nó kết hôn, nhà gái là nhà của đại tướng Trần. Ông cũng biết đó, ở lại ăn tiệc cưới xong lại đi cũng không muộn!


Bí thư Diệp nghe xong thì vội lấy một xấp tiền biếu ra, rồi từ chối:
Anh Cố, tôi không thể ăn tiệc được rồi. Trước tết trong tỉnh tôi còn có một hội nghị. Tôi mà ở lại đây thì ai đứng ra điều hành? Nếu vậy thì đám yêu ma quỷ quái kia sẽ lại xông ra nhảy nhót cho mà coi!



Mặc dù tôi không thể tới, thế nhưng tấm lòng của tôi vẫn phải tới. Đây là tiền mừng, chờ khi ông ôm chắt trai thì nhớ thông báo cho tôi một câu. Mặc kệ là lễ tắm ba ngày hay là đầy tháng, tôi cũng sẽ cố gắng thu xếp thời gian để tới. Hai anh em ta lại uống với nhau vài chén cho vui vẻ!


Mặc dù ông cụ Cố xuất thân quân đội, thế nhưng cũng ngụp lặn trong quan trường rất nhiều năm rồi. Làm sao mà không rõ Bí thư Diệp nói có thật lòng hay không chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.