Chương 521: Nắm chặt vận mệnh và cơ hội trong tay
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1652 chữ
- 2022-02-06 07:16:19
Tiểu Diệp, ông nhớ cho kỹ. Nếu sau này tôi còn nghe nói tỉnh D xuất hiện vấn đề hàng giả, ông cũng đừng tới nhà của tôi nữa. Phiếu8 trở về thủ đô, tôi tuyệt đối cũng sẽ không bầu cho ông!
Sau khi nói với Bí thư Diệp, ông vẫn không quên lẩm bẩm:
Làm hà3ng giả, chính là kẻ địch của quần chúng nhân dân, loại người này cũng là kẻ địch của giai cấp chúng ta! Phải quyết tâm đánh bại ch9úng, còn phải diệt tận gốc nữa!
Bí thư Diệp:
...
Mẹ nó, càng hoảng hơn nữa!
Anh Cố, chuyện này cũng không phả6i là tôi muốn làm hay không, muốn dập hay không, mà là tôi không dám làm quá ác... Ông không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằ5m chằm vào cái ghế của tôi đâu. Quan lớn trong thủ đô đều muốn giữ con cháu mình ở bên người. Những người được thuyên chuyển ra ngoài như chúng tôi mà muốn trở về buộc phải chen xuống một vài người. Quan trọng là người được thuyên chuyển ra ngoài cũng không ít, có mấy người không muốn trở về chứ?
Ông nghĩ xem, tôi có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, áp lực của tôi lớn thế nào chứ... Nếu như phương thức xử lý trong vụ này của tôi không thỏa đáng, bị người khác cáo trạng với lãnh đạo, vậy thì đường công danh của tôi xem như hủy sạch!
Bí thư Diệp càng nói càng tuyệt vọng, ông cảm thấy khi trước mình không nên lựa chọn thuyên chuyển ra ngoài. Cho dù vẫn giữ nguyên chức vụ cũ ở thủ đô, nó vẫn tốt hơn nhiều là làm lãnh đạo ở tỉnh bên ngoài. Ít nhất ở thủ đô còn có hy vọng hết khổ, thế nhưng khi thuyên chuyển ra ngoài thì sao?
Có thể trở về hay không còn chưa xác định.
Coi như trở thành một đại tướng nơi biên cương. Nhưng trong một thời gian dài rời xa trung tâm quyền lực cũng sẽ dần dần bị biên giới hóa, nhiều nhất cũng chỉ trở thành một quan lớn địa phương, hoàn toàn từ biệt việc tham dự quốc gia đại sự!
Sau khi nghe kiểu nói này của Bí thư Diệp, sắc mặt ông cụ Cố cũng trở nên nghiêm túc. Ông không nói lời nào mà ngồi tại đó, đưa mắt nhìn ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính chiếu lên một góc bàn. Một lúc lâu sau, ông mới nói:
Lo nghĩ của ông cũng rất hợp lý. Thế nhưng chuyện này bắt buộc phải làm, coi như bí quá hóa liều cũng đáng giá! Chỉ là trước đó chúng ta cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng để ông không mắc sai lầm, tuyệt đối không được để người khác bắt được nhược điểm, như vậy thì mới không có nỗi lo về sau...
Cũng may quan hệ của Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh D rất tốt. Mục tiêu của cả hai đều là phát triển tỉnh D và cả nền kinh tế tỉnh. Trước này chưa từng xuất hiện cảnh tượng máu chó hai người công kích lẫn nhau, hay là cản trở đối phương gì cả.
Sau khi xác định thành lập luật pháp thương mại mậu dịch địa phương, trên dưới tỉnh D đã bắt đầu nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
Thế nhưng thứ ẩn giấu phía sau cảnh tượng gió tanh mưa máu này, lại là một tương lai tươi sáng cho cả tỉnh D.
...
Nếu như Tô Hòa đã đồng ý cho Bí thư Diệp, thì cô sẽ không nuốt lời. Cô dành thời gian đi Viện nghiên cứu Công nghệ thông tin, tìm một ổ cứng mà phòng nghiên cứu thiết bị phần cứng mới nghiên cứu ra, copy chương trình trí tuệ nhân tạo từ máy tính ban đầu tới ổ cứng này, rồi lại viết ra một hệ điều hành dành cho thương nghiệp mậu dịch của tỉnh D, rồi khởi động chương trình tự gỡ cài đặt chạy ngầm trong chương trình trí tuệ nhân tạo.
Với kỹ thuật hiện tại, có lẽ tạm thời vẫn không ai có thể phát hiện bí mật của trí tuệ nhân tạo. Thế nhưng, năng lực của những nhân viên nghiên cứu khoa học hiện tại sẽ càng ngày càng cao hơn, phát hiện ra những bí mật của trí tuệ nhân tạo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thế nhưng nếu ông không thể đạt tới mục tiêu, vậy thì sẽ lưu lại ấn tượng
vô dụng
trong lòng của ông cụ Tiêu. Về sau chắc chắn ông không còn cơ hội trở lại thủ đô, có bị giáng chức hay không còn phải đợi xem xét.
Sau khi trở về tỉnh D, Bí thư Diệp có trao đổi tình hình với Chủ tịch tỉnh D một lần. Ngay sau đó thành lập đội nghiên cứu thiết lập luật thương nghiệp mậu dịch và đội chấp hành, còn mời cả các chuyên gia và giáo sư tại trường đại học Trung Sơn gia nhập vào đội này. Cả đội vừa điều tra nghiên cứu, vừa tìm kiếm con đường phát triển hợp lý.
Chỉ cần đợi thiết bị của thành phố Tương Lai vận chuyển tới là có thể bắt đầu thực hiện được rồi!
Bí thư Diệp biết, thứ mà ông đang nắm trong tay không chỉ là một trang giấy, mà là vận mệnh của chính mình.
Bởi vì chuyện của tỉnh D, quan hệ giữa ông và ông cụ Tiêu đã tiến thêm một bước, ít nhất là ông cụ Tiêu cũng đã biết tới ông, biết ông muốn cải cách tỉnh D. Đồng thời ông cụ Tiêu còn đặt hy vọng vào lần cải cách này của ông.
Nếu như ông có thể hoàn thành mục tiêu mà ông cụ Tiêu mong đợi, vậy thì con đường thăng tiến sắp tới sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trở về thủ đô chỉ là bước đầu tiên, muốn tiến thêm một bước nữa cũng không phải là không có khả năng.
Ông cụ Tiêu đồng ý để tỉnh D tự lập điều luật về thương nghiệp mậu dịch cho địa phương, tạo ra các luật cấm hàng giả, quan hệ thương mại bất chính,... cũng cho phép tỉnh D tăng cường độ xử phạt. Yêu cầu duy nhất chính là trước khi luật về thương mại mậu dịch tỉnh D được chính thức công bố thì phải đưa tới tòa án nhân dân tối cao để xét duyệt, đảm bảo không xúc phạm
linh hồn luật pháp
quốc gia - hiến pháp mới có thể đưa vào thi hành.
Ông cụ Tiêu còn dặn dò Bí thư Diệp:
Những người làm hàng giả phải bị trừng trị một cách nghiêm khắc. Thế nhưng đồng chí muốn trừng trị như thế nào, dùng cách nào để trừng trị,... thì cần phải tự mình suy nghĩ tìm tòi rồi. Tôi cho đồng chí thời gian ba năm, ba năm cũng đủ để luật pháp thương mại mậu dịch của địa phương được áp dụng rộng rãi. Với lại trong ba năm này, kinh tế mậu dịch của tỉnh D chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc. Mà trong quá trình phát triển này, tất cả các vấn đề đều sẽ xuất hiện, tôi hy vọng đồng chí có thể cho tôi thấy ý nghĩa tồn tại của luật thương nghiệp mậu dịch mới này!
Bí thư Diệp gật đầu nghiêm túc, cầm tờ giấy mà ông cụ Tiêu ký tên mà cảm thấy trĩu nặng.
Ông cụ Cố mang theo Bí thư Diệp đi tìm gặp ông cụ Tiêu. Ông thay mặt Bí thư Diệp lấy được tấm văn thư về khu vực thí điểm đặc biệt. Lúc này mới có thể loại bỏ sự lo lắng của lão già kia. Và thế là ông cũng có thể vui mừng lên xe lửa trở về tỉnh D.
Tin tức trong văn thư cũng không nhiều lắm, thế nhưng cũng đủ tiếp thêm lòng can đảm cho Bí thư Diệp tiến hành cải cách thương nghiệp mậu dịch.
Trong văn thư, ông cụ Tiêu cũng chỉ đưa cho Bí thư Diệp một loại quyền lực - quyền lập pháp tại địa phương.
Nếu hiện tại là thời kỳ hòa bình ổn định, coi như đưa chương trình trí tuệ nhân tạo công khai với thế giới cũng không phải là vấn đề gì cả, thế nhưng hiện nay lại là thời kỳ xã hội quốc tế không ổn định.
Nước Z và nhiều nước phương tây cùng nhau tiến tới xã hội cách mạng công nghiệp 4.0. Quốc gia bên kia đại dương chắc chắn cũng sẽ không mơ mơ màng màng, tới lúc đó không ai có thể đoán được chuyện gì có thể xảy ra cả.
Với lại chương trình trí tuệ nhân tạo là một thanh kiếm hai lưỡi. Nếu để người có lòng dạ hiểm ác sở hữu nó, vậy thì xã hội tin tức hóa mà Tô Hòa cố gắng xây dựng lên sẽ giống bọt biển dưới ánh mặt trời vậy, tan thành mây khói một cách dễ dàng.
Mà vào thời điểm đó, mọi người đều đã quen thuộc với cuộc sống tiện nghi, muốn trở về thời đại cũ còn khó hơn lên trời.
Tô Hòa kiểm tra lại chương trình trí tuệ nhân tạo và chương trình hệ điều hành dành cho thương nghiệp mậu dịch, rồi lại kiểm tra chương trình trí tuệ nhân tạo mà mình copy vào trong ổ cứng, đảm bảo tính toàn vẹn của chương trình và
chương trình sống động
, rồi đưa ngón tay đặt lên nút nguồn.
Trên màn hình vi tính xuất hiện một cửa sổ:
Tạm biệt, chủ nhân của tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.