Chương 524: Một ly cho nỗi buồn, một ly về quá khứ



Ví dụ như Đại học Long Thành, theo tôi được biết thì trong ngôi trường lớn đó chỉ có hai giáo sư, phó giáo sư cũng không nhiều, tuy rằng bọn họ mới 8tuyển thêm một số giảng viên nhưng năng lực của giáo viên đang có sự thiếu sót trầm trọng, thế thì khoa chuyên ngành sẽ thế nào? Để một đám người ng3hiên cứu đại số nâng cao dạy sinh viên về số liệu thống kê, lý thuyết và phân tích toán không phải là hại sinh viên sao?



Đây mới là những 9công việc mà Bộ Giáo dục nên làm, loại bỏ hết tất cả những chuyên ngành treo đầu dê bán thịt chó, đừng để các sinh viên khó lắm mới thi đậu bị hại v6ì những khoa chuyên ngành không đủ năng lực ấy! Đây không phải là đẩy sinh viên vào hố lửa mà là hố trời!



Còn nữa, Bộ nên ràng buộc một số5 trường đại học có chất lượng giáo dục không rõ ràng, ví dụ như học kỳ trước tôi dạy môn ‘Chẩn đoán lâm sàng học’ cho các sinh viên sắp tốt nghiệp trong Đại học Thủ đô thì có sinh viên bảo bạn cùng phòng bị tiêu chảy nhưng phòng y tế trường bảo không có vấn đề, cuối cùng phải chạy đến Bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô để khám.

Quả thật chức vụ chính của Bộ chính là giáo dục. Vì cải cách và mở cửa nên các trường đại học đều đang tiến hành mở rộng tuyển sinh, mục đích ban đầu là bồi dưỡng nhiều nhân tài xuất sắc cho quốc gia và xã hội nhưng cuối cùng không làm được, số sinh viên tăng vọt đã khiến chất lượng dạy học giảm sút.
Tuy rằng Tô Hòa nói khó nghe nhưng lại không hề giả dối, càng không có vụ thêm mắm dặm muối.
Bộ trưởng Cam cũng không phải là người không nghe nổi sự thật mất lòng, một người từng trải như ông ta có tính cách hơi cứng nhắc nhưng bụng dạ lại rất rộng lượng.
Sau khi nghe ý kiến của Tô Hòa, Bộ trưởng Cam đã quyết định quên đi chuyện cô đã từng đánh giá ông ta là
kẻ ngu ngốc thích làm việc hồ đồ
. Ông ta nâng ly rượu lên với Tô Hòa, giọng nói đầy vẻ cảm khái:
Ý kiến của cô Tô rất đúng trọng tâm, quả thực đã khiến đồng chí Cam tôi đây được mở mang đầu óc!

Tô Hòa cũng nâng ly nước ép ngô lên uống một ngụm lớn:
Thầy Cam khách sáo rồi, tôi chỉ hay suy nghĩ nhiều thôi, gặp cái gì cũng không kiềm được suy nghĩ thêm một chút. Nếu như tôi có nói gì không đúng thì xin thầy Cam thứ lỗi, tôi không có bất cứ ý xấu gì, luôn trân trọng mỗi một người đang chăm chỉ làm việc.

Không ít người bất ngờ khi nghe Tô Hòa nói câu ấy.

Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, bởi vì mấy sinh viên này sắp tốt nghiệp đến nơi, nếu tôi không thêm môn ‘Chẩn đoán lâm sàng học’ thì nói không chừng bọn họ đã vào đơn vị thực tập, chẩn bệnh và phát thuốc cho người khác rồi, hơn nữa, một số người trong đó sẽ vào Bệnh viện Nhân dân số một Thủ đô. Bản thân họ không tin mình thì sao khám bệnh cho người ta được?


Những sinh viên đến từ khắp nơi trên toàn quốc có thể thi vào Đại học Thủ đô chứng tỏ bọn họ có năng khiếu, nhưng sau khi tốt nghiệp thì chưa chắc sẽ là một bác sĩ tốt. Tôi không có ý kiến về việc mở rộng tuyển sinh của các trường nhưng vì việc đó mà hạ thấp yêu cầu tốt nghiệp thì tôi không thể nào chấp nhận được. Bộ Giáo dục hoàn toàn có thể bắt đầu từ phương diện này, nâng cao trình độ giáo dục một cách vững chắc và vững bước phát triển, Bộ trưởng Cam nghĩ sao?

Có thể nói Tô Hòa đã dùng cách cực kỳ sắc bén đâm thẳng vào tệ nạn giáo dục đại học hiện nay, tuy rằng Bộ trưởng Cam nghe chói tai nhưng lại không thể không thừa nhận rằng cô rất có lý.
Sau khi Tô Hòa dứt lời, ông cụ Tiêu cũng định nói vài vấn đề nhưng có người mang thức ăn lên nên lại thôi. Vợ chồng Tô Hòa ngồi cùng mấy ông lão mà ăn đến hơn nửa tiếng.
Với địa vị của ông cụ Tiêu thì đến ông cụ Cố cũng phải gọi là ông lãnh đạo chứ đừng nói là Cố Trường Tranh, bởi vậy anh và Trần Như Lan bắt đầu mời rượu từ chỗ ông cụ Tiêu. Đôi vợ chồng trẻ kính mỗi vị lãnh đạo một ly nhỏ nhưng đến phiên Tô Hòa thì ly rượu trên tay Cố Trường Tranh lại run lên khiến rượu bắn lên quần áo, may mà Tô Hòa né nhanh, nếu không cô đã bị nửa ly rượu kia tạt trúng rồi.
Hai mắt ông cụ Cố chợt lóe sáng nhưng sắc mặt lại tối sầm lại, ông cụ vội vàng cười giảng hòa:
Cô Tô, cô xem cô chèn ép Trường Tranh nhà chúng tôi kiểu gì mà bây giờ cậu nhóc này vừa thấy cô là run tay ngay!

Tô Hòa mỉm cười, không giải thích gì mà cầm ly lên và rót cho mình ly rượu đầu tiên:
Lúc mang thai không được uống quá nhiều rượu, nhưng vì anh đã giúp tôi rất nhiều trong thành phố Tương Lai nên tôi phải mời anh một ly, chúc anh tân hôn vui vẻ, đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc.

Trần Như Lan ở bên cạnh dùng giấy lau rượu trên vạt áo của Cố Trường Tranh, còn anh vẫn đứng yên trong tư thế cầm ly rượu như trước và nhìn Tô Hòa bằng ánh mắt sâu xa.

Sao hả? Anh không muốn uống rượu tôi mời à?
Tô Hòa lập tức chột dạ trước ánh nhìn của Cố Trường Tranh.
Anh lắc đầu:
Không phải, em đang mang thai, không uống rượu được nên đừng uống, lỡ ảnh hưởng đến thai nhi thì anh Tần Nguyên xé xác anh mất, em uống nước ép ngô đi. Như Lan, em rót giúp anh hai ly rượu.


Trần Như Lan ngạc nhiên rồi hỏi lại với vẻ không chắc chắn:
Hai ly ạ?


Cố Trường Tranh cười dịu dàng:
Ừ, hai ly. Có lẽ em không biết, Giáo sư Tô không chỉ là người lãnh đạo trực tiếp của anh mà còn là ân nhân cứu mạng anh, hơn nữa không chỉ một lần. Đừng nói hai ly, cho dù anh kính cô ấy một chai cũng chưa đủ.


Rõ ràng Trần Như Lan đã nhìn ra một ít đầu mối nhưng hiện giờ nơi này đều là giới chức cấp cao của nước Z nên cô ấy không dám hỏi nhiều mà đành rót đầy ly như lời Cố Trường Tranh, sau đó không yên tâm khuyên anh:
Anh uống chậm chút, coi chừng sặc đó.



Được.
Cố Trường Tranh nhìn sang Trần Như Lan rồi nâng ly với Tô Hòa, một ly cho nỗi buồn, một ly về quá khứ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.