Chương 54: HẠT GIỐNG NẢY MẦM
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1336 chữ
- 2021-12-31 05:38:02
Hai mẹ con vừa đi vừa thì thầm đi suốt cả quãng đường về nhà. Về đến nhà, Lý Thục Phân vào bếp đun nước, chuẩn bị rửa sạch phích nư8ớc nóng lớn mới mua về, chờ Tết đến. Còn Tô Hòa lần theo một tia linh khí không ổn định như có như không trở lại phòng mình. Ánh m3ắt cô bị thu hút bởi hạt giống cô chăm chút bằng
Thủy thực pháp
trong chậu.
Có ba bốn hạt đã nảy mầm, chồi non lá mạ dễ 9dàng nhìn thấy qua dòng nước trong chậu.
Tô Hòa chăm chú nhìn chồi non. Căn cứ vào hoa văn trên chồi non có thể phân biệt 6được chủng loại của nó. Hạt giống nảy mầm là Hắc Ngọc thảo, một loại linh thực bảo dược có thể giúp người nối xương dưỡng gân.
Nếu Hắc Ngọc thảo có thể nảy mầm thì chứng minh được rằng có thể trồng được linh thực bảo dược trên thế giới này, nhưng cần phải có thật nhiều linh khí. Trong lòng Tô Hòa lại xem xét việc bày Tụ Linh trận trên núi.
Không phải cô đã nói với cháu rồi sao, mẹ cháu không thích cháu cả ngày chạy ra ngoài đùa nghịch. Sao cháu cứ thích chống đối với mẹ cháu làm gì chứ? Nghe cô, nhân lúc trời còn sáng, cháu trở về sớm một chút. Nếu không đêm nay kiểu gì mẹ cháu cũng sẽ răn dạy cháu và bố cháu đấy! Ngày mai giao thừa rồi. Sắp sang năm mới rồi, đừng tự khiến mình mất vui làm gì, được không?
Thấy Lý Thục Phân bắt đầu niệm kinh như Đường Tăng, Lý Kiều Kiều giơ tay đầu hàng:
Cô à, đêm nay cháu không về đâu. Cháu muốn ở nhà cô cơ! Lúc cháu sang cháu đã bảo với bà nội và mẹ cháu rồi. Hai người cũng không cản cháu, chắc chắn là ngầm đồng ý. Chị họ của cháu đâu ạ? Cháu tìm chị ấy có chút chuyện!
Có chuyện gì nào? Chị họ của cháu bận lắm đấy! Cháu đừng làm phiền con bé. Chờ con bé hết bận sẽ ra ngoài.
Lý Thục Phân tự giác
không được làm phiền
cũng vì bà phát hiện nguyên nhân sau khi Tô Hòa trở về phòng thường tiện tay đóng cửa lại.
Dù sao thì nhiều lúc, mất mà tìm lại được càng khiến người ta để tâm trong việc cư xử hơn.
Lý Kiều Kiều bĩu môi:
Cô, cháu biết chị họ bận rộn nhưng chuyện của cháu không phải chuyện nhỏ. Cô không cho cháu làm phiền chị họ thì cô đi xem giúp cháu chị họ có rảnh không, được không ạ? Cháu tìm chị họ có chuyện lớn thật mà! Việc này liên quan đến việc nhà họ Lý chúng ta có thể làm giàu được hay không đó!
Lý Kiều Kiều nhìn chính chủ đến lập tức ném Tô Kiến Quốc và Lý Thục Phân qua một bên, ríu rít nói với Tô Hòa:
Chị, em muốn bán tất! Chị chỉ cho em cách nào được không?
Em biết chị học đại học ở Long Thành, thấy nhiều loại họa tiết trên tất và cách đan dệt hơn người ở cái xó núi này. Chị nghĩ giúp em đi. Em nên bán kiểu tất nào mới kiếm được tiền? Kiếm được thật nhiều tiền ý!
Em nhìn anh trai đi xem mắt quá mộc mạc, đến cả cái đồng hồ cũng không mua nổi. Đã thế anh ấy còn đi con xe đạp mua từ mười mấy năm trước nữa. Nếu đối tượng xem mắt của em mà mặc như vậy, em chắc chắc không gả cho tên đó!
Sau khi Tô Hòa nghe thấy giọng Lý Kiều Kiều, cô sửng sốt một lúc mới nhớ ra cô em họ đang lớn giọng ngoài kia. Cô để ba loại hạt giống linh dược vào sâu trong góc trên bệ cửa sổ rồi cười nhẹ đi đến phòng Lý Kiều Kiều đang ở.
Ồ, không phải Quả Ớt Nhỏ đây sao? Em tìm chị có chuyện gì đấy?
Tô Hòa hỏi.
Quả Ớt Nhỏ là biệt danh Tô Hòa đặt cho Lý Kiều Kiều, hoàn toàn giống với tính cách của cô bé này.
Lý Kiều Kiều thích nằm mơ giữa ban ngày là chuyện cả nhà họ Lý đều biết. Bởi vậy Lý Thục Phân đương nhiên sẽ không để tâm tới
chuyện lớn
trong miệng cô cháu gái này. Bà nhìn Lý Kiều Kiều với vẻ ghét bỏ, bẹp miệng nói:
Cháu cho là cô không biết cháu định chơi trò gì à? Có phải cháu vừa ý thanh niên nào trên huyện, muốn nhờ chị họ cháu nói giúp cháu đúng không? Nghe cô nói này, cháu nên bảo mẹ cháu nhờ bà mối đến hỏi thẳng, tìm chị họ làm gì chứ?
Lý Kiều Kiều chẳng thể nói được gì, càng nghe càng tuyệt vọng, dứt khoát không tranh cãi với Lý Thục Phân nữa, quay sang nhìn Tô Kiến Quốc:
Chú! Chú! Chú xem cô cháu kìa. Chị họ lớn hơn cháu còn chưa lấy chồng mà cô cháu đã muốn làm mai cho cháu rồi! Hôm nay cháu tìm chị họ bàn chuyện làm ăn, không phải làm càn! Không phải làm càn mà!
Lý Thục Phân vẫn giữ vẻ mặt
cô không tin
nhìn Lý Kiều Kiều, khiến lần đầu tiên Lý Kiều Kiều hiểu được
thanh danh
quan trọng với một người như thế nào. Chuyện này đối với việc làm ăn sau này của cô cực kỳ quan trọng.
Vì bảo đảm Hắc Ngọc thảo phát triển thuận lợi, Tô Hòa khắc mấy đường Tụ Mộc văn lên chậu sứ trắng. Lúc cô chuẩn bị đi nấu cơm thì nghe thấy giọng nói vừa lạ vừa quen ở cửa nhà cô.
Cô, chị họ, mọi người có nhà không?
Người đứng ở cửa là Lý Kiều Kiều chạy từ thôn bên sang.
Lý Thục Phân vén rèm lên xem thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Kiều Kiều lạnh đến đỏ bừng, bà vội kéo người vào nhà, đau lòng mắng:
Con bé này, trời lạnh như vậy còn chạy sang đây làm gì? Lúc nãy cô và chị họ sang nhà cháu thì cháu không có nhà. Cháu lại chạy đi đâu chơi đúng không?
Vì hương khói của nhà họ Lý chúng ta nên em nhất định phải kiếm tiền để anh ấy ăn diện, cố gắng để anh ấy thật nở mày nở mặt mà tìm được chị dâu cho em!
Tô Hòa:
...
Con bé này nghĩ xa thật đấy!
Lý Thục Phân không tán thành, vừa xách lỗ tai Lý Kiều Kiều vừa răn dạy:
Con nhóc chết tiệt, nói cái gì đấy hả? Dù sao Kiến Thiết cũng là anh trai cháu, sao cháu lại nói xấu anh như thế?
Cháu đừng thấy xe đạp cũ mà chê nó. Lúc ấy nó là cái xe đạp đầu tiên của thôn chúng ta đấy, đến trưởng thôn còn phải đỏ mắt mà nhìn, cứ có chuyện gì là lại qua nhà mình mượn! Đấy là công thần của nhà chúng ta, cháu không được coi thường nó! Người ta nói con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo. Con nhóc này, sao cháu còn không bằng cả một con chó hả?
Lý Kiều Kiều không thèm khách khí dỗi lại:
Đó là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi. Cô lôi ra nói không thấy xấu hổ sao ạ? Chó không chê chủ nghèo vì nó ngốc. Cháu chê nhà nghèo vì cháu thông minh, tư tưởng giác ngộ cao. Cháu có thể kịp thời nhận thấy tình trạng nhà mình, đồng thời nghĩ nát óc để tìm cách giúp nhà mình làm giàu thoát nghèo, không phải cô nên khen cháu à? Sao cô lại làm tổn thương cháu, nói cháu không bằng một con chó chứ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.