Chương 55: TRỞ MẶT VỚI THÍM LÂM



Thứ tư, tất của em vốn là ăn theo mẫu tất ở Ma Đô, thì sao em có thể nổi bật hơn những hãng tất khác ở Ma Đô được? Hiện tại, những ai có ti8ền để mua tất thì đều mua tất Ma Đô. Em có ưu điểm gì để bọn họ không chọn tất có danh tiếng ở Ma Đô mà chọn những đôi tất được sản xuất tr3ong xó núi của em?



Thứ năm, nước mình bây giờ có bao nhiêu người dùng tất Ma Đô? Họ chọn tất Ma Đô là vì lý do gì? Có bao nhiêu n9gười không dùng tất Ma Đô, vì sao họ lại không dùng? Em có tìm hiểu mấy điều này chưa? Không nói đâu xa, em có hiểu rõ nhu cầu của mọi ngườ6i đối với tất chưa? Bọn họ muốn một đôi tất thế nào? Một năm họ dùng bao nhiêu đôi? Tần suất thay tất của đàn ông và phụ nữ có giống nhau k5hông? Mùa đông người mua tất mới nhiều hơn hay là mùa hè mua nhiều hơn?

Còn như Lý Kiều Kiều, cô đang mải mê giải đáp những câu hỏi kia của Tô Hòa, nào có tâm trạng để ăn bánh?

Cô! Cô ruột của cháu! Cô cứ để bánh ở đó là được, bây giờ cháu đang bận! Đợi lát nữa cháu nghĩ xong mấy vấn đề này rồi cháu ăn, cô và chị họ cứ làm việc đi…

Tô Hòa thì khác, cô ngó chỗ nước mỡ lợn chảy ra trong lúc kho thịt, lại nhìn chỗ dầu đậu phộng, dầu đậu nành cô và Lý Thục Phân mới mua trên huyện về, trong lòng xuất hiện một ý tưởng.
Cô lấy một chậu bột mì, đổ thêm mỡ lợn vào trong bột, nhào nặn thành một cục bơ, lại cho nước sôi vào trong chậu bột mì khác để tạo thành một cục bột nhão, cán bột thành từng miếng dẹp rồi bọc lấy cục bơ. Sau mấy lần cán bột, cuối cùng cô có được những tấm vỏ bột hình chữ nhật. Cô quét một lớp dầu đậu phộng lên trên vỏ bột, rắc thêm một ít muối, hành thái, sau đó cuốn vỏ bột lại thành một cuộn hình tròn dài dài, rồi lại cán nó thành một chiếc bánh bơ nhiều lớp, lúc này đã đến bước cuối cùng. Chỉ cần đổ dầu đậu nành vào trong chảo, đun nóng ba bốn phần, rồi bỏ hết đám bánh kia vào trong đó, chiên đến khi nào cả hai mặt đều có màu vàng ươm là được.

Những vấn đề này em đã nghĩ tới chưa? Kiều Kiều, việc buôn bán không phải chuyện có thể hứng lên, vỗ trán một cái là quyết định được đâu! Nếu em muốn theo nghề làm tất, việc em mua lại xưởng dệt cần phải có tiền, mua sợi và chỉ để dệt tất, thuê công nhân dệt tất, mua máy móc và sửa chữa máy móc đều cần tiền, muốn khởi động được máy móc thì cần điện, mà muốn có điện thì cũng cần phải có tiền! Em đã từng tính xem việc làm ăn này của em cần bao nhiêu tiền mới làm được không?

Tô Hòa liên tục ném ra một chuỗi câu hỏi khiến Lý Kiều Kiều phải choáng váng.
Lý Kiều Kiều đã đắm chìm trong những câu hỏi mà Tô Hòa đề ra rồi, đâu rảnh để nghe xem Tô Hòa đang nói gì chứ. Mặc cho Tô Hòa nói gì, cô đều vâng dạ cả.
Tô Hòa và Lý Thục Phân chui vào trong bếp, những món Lý Thục Phân biết làm cũng chỉ có mấy món cũ rích thôi, nướng bánh, nấu cháo, cùng lắm thì thêm một món cải trắng trộn, sau đó lại thái thêm một đĩa thịt kho nho nhỏ, chứ chẳng có gì mới mẻ cả.
Người đầu tiên ngửi được mùi thơm tất nhiên là Lý Thục Phân. Bà dùng đũa gắp một miếng bánh bơ ngàn lớp vàng ruộm lên, dùng dao cắt thành mấy miếng nhỏ, rồi lại gắp một miếng nhỏ lên nhìn một lúc. Khi thấy những lớp màu ruộm, từng lớp rõ ràng của chiếc bánh ngàn lớp, bà không kiềm chế được mà cắn nó một miếng, ngay sau đó vị giác của bà đã bị hương vị của nó chinh phục.
Không giống như kiểu bánh nướng áp chảo truyền thống, bánh bơ ngàn lớp có lớp vỏ bên ngoài giòn rụm, phần nhân bên trong mềm mịn mùi thơm của hành hòa quyện với mùi thịt lợn tạo thành một hương vị ngon bùng nổ khiến người ta phải ăn ngấu ăn nghiến.

Con gái, món bánh chiên này của con ngon thật đấy! Con cũng ăn thử đi, để mẹ mang hai miếng nhỏ qua cho bố con và Kiều Kiều ăn thử…
Lý Thục Phân vui vẻ bưng chiếc khay nhỏ đi khoe Tô Kiến Quốc và Lý Kiều Kiều.
Tô Kiến Quốc ăn xong bánh bơ ngàn lớp thì chỉ khen là ngon, nhưng ngon đến mức độ nào thì với vốn từ ngữ nghèo nàn và giản dị của ông thì không thể miêu tả ra được.
Lý Kiều Kiều chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm bít tất lại phải suy xét nhiều vấn đề như vậy. Nhưng cô không phải người biết khó mà lui, sau khi bình tĩnh lại, cô cũng ngẫm nghĩ một lát, rồi dùng một vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Hòa:
Chị họ, chị nói rất có lý, em suy nghĩ quá đơn giản. Chị có thể cho em mượn cây bút và một tờ giấy không? Em phải tính toán kỹ càng đã, bằng không em cũng không dám làm nữa! Nhỡ công việc chẳng ra sao, mà lại nợ nần chồng chất thì mất mặt lắm…

Tô Hòa nhìn Lý Kiều Kiều với ánh mắt khen ngợi:
Không thành vấn đề, em cứ nghĩ cho kỹ đi, chị và cô em nấu mấy món ngon cho em. Tối nay em đừng về nữa, ở lại nhà chị đi, nhà chị vẫn còn phòng trống cho em đấy!

Đây là một phương pháp nấu ăn trong trí nhớ của Tô Hòa. Cô chiên bánh từng chút một như cách làm trong ký ức. Theo những bọt khí lăn mình trong chảo, một mùi hương quyến rũ nhẹ nhàng, chậm rãi bay ra.
Mùi mỡ của lợn rừng còn thơm hơn mỡ lợn thường, lại thêm mùi hành hoa chiên vàng nữa… Sức mạnh của nó phải ngang với vũ khí sinh học.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.