Chương 56: PHƯƠNG PHÁP BỔ NÃO QUÊ MÙA


Mỗi khi giải bài đến mức mệt mỏi tinh thần, đau nhức thể xác, Lâm Trường Bình sẽ mơ mộng tới viễn cảnh sung sướng khi mình thi đỗ đại học, sau đó thì 8như người vừa được tiếp máu, lập tức tràn đầy sức sống, tiếp tục chìm đắm trong công cuộc học tập.

Diệp Quế Chi, mẹ Lâm Trường Bình thấy con 3trai mình chịu khó, cần cù như vậy thì rất cảm động. Bà ta dốc hết sức bồi bổ cho Lâm Trường Bình.
Diệp Quế Chi phấn khởi đi sang nhà Tô Hòa, mà không biết rằng Tô Hòa và Lý Thục Phân đang có cả một bụng tức đợi mình.
Mấy ngày trước, Diệp Quế Chi vì ghen ghét Tô Hòa kiếm được nhiều tiền từ việc dạy kèm cho học trò trường số một trên huyện, nên đã đi rải lời đồn ở khắp thôn. Đi đâu bà ta cũng nói với mọi người rằng Tô Hòa là kẻ lòng dạ hiểm ác chỉ biết đến tiền. Tô Hòa đã định cho Lâm Trường Bình mười lăm tệ, rồi để Diệp Quế Chi tìm người lòng dạ không hiểm ác mà dạy kèm cho Lâm Trường Bình, thì sao có thể vui vẻ với Diệp Quế Chi được?
Nghe nói ăn hạt óc chó có thể bổ não, Diệp9 Quế Chi nhờ người mua một bao tải óc chó ở trong núi về, tốn khoảng hai mươi tệ. Không chỉ vậy, bà ta còn cẩn thận chu đáo đập vỏ óc chó, nhặt riêng6 phần hạt vào một cái đĩa sạch, rồi mới đặt chiếc đĩa đó lên bàn học của Lâm Trường Bình, để khi nào Lâm Trường Bình muốn ăn là có thể ăn được ngay. 5
Diệp Quế Chi còn nghe người ta nói ăn gì bổ nấy, thế là bà ta lại chạy đến lò mổ trên trấn, mua bảy tám cái óc heo dính đầy máu về. Bà ta còn chạy lên cả công ty dược liệu trên trấn, bỏ một số tiền lớn để mua mấy củ thiên ma, ngày ngày hầm óc heo với thiên ma cho Lâm Trường Bình ăn… Đó là óc heo hầm thiên ma đó!
Lâm Trường Bình nuốt nước miếng, tròn mắt nhìn Diệp Quế Chi:
Mẹ, con đói rồi.


Ôi… Sao mẹ lại sinh được một thằng quỷ đòi nợ như con chứ? Thôi thôi, mẹ so đo với con làm gì, bây giờ mẹ sẽ sang nhà thím Kiến Quốc con, hỏi xem nhà họ lại làm món gì nhé? Mẹ hỏi xong thì về làm cho con ăn!

Diệp Quế Chi nghẹn họng không nói được gì, bà ta oan ức giãi bày:
Mẹ thấy con học bài cả ngày nên mới làm mấy món ngon cho con ăn thôi mà? Mẹ nghe nói ăn óc chó và óc heo hầm thiên ma có thể bổ não, sao con lại không chịu hiểu thế? Mẹ là mẹ ruột của con! Chẳng lẽ mẹ sẽ hại con à?

Diệp Quế Chi rất tủi thân, rõ ràng bà ta có ý tốt mà sao cuối cùng lại thành người xấu trong mắt thằng nhãi con Lâm Trường Bình thế này?
Thấy mắt Diệp Quế Chi đã rớm lệ, Lâm Trường Bình rất đau đầu, giọng cậu ta cũng mềm hẳn xuống:
Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, thì mẹ đừng làm mấy thứ linh tinh này nữa. Mẹ cứ làm bữa cơm tử tế, đàng hoàng cho con, ăn uống no đủ rồi mới càng có sức để học chứ.

Lâm Trường Bình vừa nói, mũi của cậu ta vừa hít hà như mũi chó. Một lát sau, cậu ta phấn khích chỉ về phía nhà Tô Hòa:
Mẹ, mẹ cứ nấu mấy món như nhà thím Kiến Quốc đi, có được không? Không biết hôm nay nhà thím Kiến Quốc làm món bánh gì mà sao thơm thế nhỉ…

Có người mẹ ruột nào lại muốn hại con trai mình chứ?
Cho dù là có thì người mẹ như vậy cũng sẽ gặp báo ứng thôi!
Diệp Quế Chi đội ánh hoàng hôn, mang gương mặt tươi cười đến nhà Tô Hòa:
Chị dâu Kiến Quốc, nhà chị lại làm món gì ngon thế? Có thể dạy em cách làm không, thằng khỉ con Trường Bình kia cứ đòi ăn, em qua nhà chị hỏi cách làm, để về làm cho nó ăn.

Lý Thục Phân vừa nghe thấy giọng Diệp Quế Chi đã xách ngay con dao phay đi ra khỏi bếp:
Mày giỏi lắm Diệp Quế Chi, bây giờ mày còn dám đến nhà tao à? Con gái tao dạy kèm không lấy tiền cho thằng nhãi con nhà mày, mày không thấy biết ơn nhà tao thì thôi, vậy mà mày còn bê miệng đi nói vớ vẩn khắp thôn. Để xem hôm nay tao có xé miệng mày thành tám mảnh không! Để cho mày biết, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không được nói lung tung!

Diệp Quế Chi đang mang theo sự khiêm tốn đến hỏi cách làm bánh nướng áp chảo, ai ngờ Lý Thục Phân lại xách con dao phay sáng loáng ra chào đón mình. Bà ta sợ đến mức người run lên bần bật, liên tục lùi về sau mấy bước mới đứng lại, đến cả giọng nói cũng run rẩy:
Chị dâu Kiến Quốc, chị làm gì thế? Chị mau bỏ con dao phay trong tay xuống đi, giết người là tội nặng đấy!

Tô Kiến Quốc ở trong phòng nghe thấy
dao phay

giết người
thì vội vàng nói với Lý Kiều Kiều đang ngẫm nghĩ ở trong phòng:
Kiều Kiều, mau ra ngăn cản cô cháu đi!

Lý Kiều Kiều ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Tô Kiến Quốc, thấy Tô Kiến Quốc đang cuống quýt trèo xuống giường, thì vội vàng nói:
Chú, chú đừng lo, để cháu đi ngăn cô cháu lại. Chân chú vẫn đang bị thương mà, không thể xuống giường được!

Mới chạy ra đến cửa, Lý Kiều Kiều cũng hoảng sợ trước bộ dạng ghê gớm, một tay giơ dao phay một tay chống nạnh của cô mình. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của cô mình! Với tư thế hung hăng, có thể khiến máu tươi chảy đầy đất hiện giờ của Lý Thục Phân thì cẳng tay, cẳng chân nhỏ bé của cô có thể ngăn cản được sao?
Bây giờ Lâm Trường Bình cứ nhìn thấy hạt óc chó là lại buồn nôn, nhìn thấy óc heo hầm thiên ma thì muốn nôn hết ra, nhìn thấy mẹ ruột cậu ta Diệp Quế Chi thì chỉ muốn khóc.

Mẹ, con là con ruột của mẹ đấy! Con ruột đấy! Rốt cuộc con đã làm chuyện gì phật lòng mẹ? Sao mẹ cứ nhất quyết tìm đủ mọi cách để tra tấn con thế! Mẹ để con yên tĩnh học bài không được sao? Sao cứ phải bày ra mấy thứ óc chó, óc heo này thế, có phải mẹ định cho con ăn những thứ này để thành óc heo, rồi thi rớt đại học, về nhà làm ruộng với mẹ không?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.