Chương 57: LẠI NGHE THẤY CHUYỆN XẤU Ở LONG THÀNH



Rốt cuộc là cháu tham lam, qua cầu rút ván, hay là nhà thím lòng tham không đáy, không biết điều!


Lâm Trường Bình không hề hay biết, m8ẹ ruột cậu ta chỉ đi hỏi thăm cách làm bánh giúp cậu ta thôi mà cuối cùng lại thành cãi nhau với cả nhà Tô Hòa, không chỉ thành công phá hỏng v3iệc học thêm trọng đại của cậu ta, mà còn suýt nữa thì bị Lý Thục Phân dùng dao chém cho.

Chỉ một lát sau, Diệp Quế Chi đã hùng hổ quay9 về, bà ta vừa ném mười lăm tệ cho Lâm Trường Bình, vừa nghiến răng nghiến lợi:
Trường Bình, số tiền này con cầm lấy, sau Tết chúng ta không c6ần phải đến cái lớp bổ túc rác rưởi của Tô Hòa nữa. Con cầm tiền đi nhờ giáo viên trường con dạy kèm cho con, đưa những bài Tô Hòa từng dạy cho5 giáo viên của con chữa! Mẹ không tin mấy thứ nhố nhăng đó đâu, những thầy cô này có thể dạy ra được một sinh viên, thì chắc chắn sẽ dạy ra được người thứ hai, thứ ba! Chỉ cần con chăm chỉ học, cố gắng học thì không thể có chuyện không bằng Tô Hòa được!


Mẹ, mẹ yên tâm đi, không đi thì không đi. Dù sao đợt ôn tập đầu tiên con đã học rồi, những thứ còn lại con có thể tự ôn được. Con cũng không tin rằng không có Tô Hòa hướng dẫn, con tự mình ôn tập mà vẫn không thể thi đậu đại học!

Diệp Quế Chi hoảng hốt ngẩng đầu lên:
Được, mẹ nghe lời con. Trường Bình con nhất định phải làm mẹ nở mày nở mặt đấy, nếu không thì nhà họ Lâm mình sẽ bị đám họ Tô không có đời sau kia coi thường…

Nhà họ Lâm gà bay chó sủa, nhưng nhà họ Tô lại rất hài hòa, vui vẻ.
Lâm Trường Bình ngơ ngác cầm lấy tiền, đôi mắt hơi nheo lại phải một lúc mới tỉnh táo được:
Mẹ, con đang học ngon lành ở chỗ Tô Hòa, mẹ nói mấy thứ linh tinh gì thế! Bây giờ thi đại học không phải do thầy, mà là do trò.


Thầy giáo cùng lắm cũng chỉ giải thích rõ mấy kiến thức cơ bản cho con thôi, còn làm bài thế nào, đi thi thế nào, mấy vấn đề đó chính các thầy còn chưa tìm được phương pháp rõ ràng, đều do học trò tự mình tìm hiểu. Tô Hòa có thể hiểu ra và tổng kết lại là bản lĩnh của chị ấy, cho dù là các thầy cô lúc trước dạy chị ấy thì cũng không có cái bản lĩnh đấy. Mẹ đừng có tham dự vớ vẩn vào việc này, chắc chắn con sẽ đi học ở lớp chị ấy, việc này con không thương lượng với mẹ.

Diệp Quế Chi tức đến đau cả ngực. Bà ta đập bồm bộp xuống bàn học của Lâm Trường Bình.

Người ta nói vì mẹ con nói mấy câu ở trong thôn về việc nó có thể kiếm tiền, nên người ta không cho con đến lớp học kèm nữa, con đã hiểu chưa? Không phải mẹ con không cho con đi, mà là người ta không cho con đi. Người ta còn nói nếu con không sợ mất mặt thì cứ đi đi, chắc chắn nó sẽ đuổi con ra khỏi lớp ở trước mặt mọi người. Mười lăm tệ này cũng là Tô Hòa trả lại, người ta bảo mẹ mang số tiền này đi tìm giáo viên không tham lam dạy kèm cho con, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ?

Sau khi nói xong, Diệp Quế Chi tự biết mình đuối lý, nên ôm mặt gào khóc hu hu.
Lâm Trường Bình bị tiếng khóc của Diệp Quế Chi làm phiền, đồng thời cũng thấy tức vì Tô Hòa quá tuyệt tình, hai nhà ở trước ở sau, có cần phải trở mặt rõ ràng như vậy không?
Lý Thục Phân và Tô Hòa làm cả một bàn đồ ăn, tất cả đều được bưng hết lên cái bàn đất chỗ Tô Kiến Quốc, Lý Kiều Kiều thì luôn miệng xuýt xoa khen ngon.

Đúng lúc này, hai bố con Lý Vệ Quân và Lý Kiến Thiết đội tuyết đi vào. Lý Vệ Quân vừa vào cửa đã nói:
Em gái, nhà em xây nhà mới từ bao giờ thế? Vừa nãy anh và Kiến Thiết đến chỗ nhà cũ nhà em, mẹ Kiến Quốc… Aiz, không nói nữa, không nói nữa.


Tô Kiến Quốc biết chắc chắn mẹ ông, bà cụ Tô đã nói lời khó nghe nào đó với anh vợ ông. Thấy Lý Vệ Quân chủ động không nhắc tới, thì chỉ có thể cười gượng, nói với Lý Thục Phân:
Thục Phân, bà đi lấy bình rượu chúng ta cất giữ ra đây, rót cho anh cả và Kiến Thiết, đêm nay tôi phải uống mấy chén với hai bố con họ.


Lý Thục Phân sẵng giọng:
Uống gì mà uống? Không thấy anh tôi và Kiến Thiết phải đội tuyết đến à? Chắc chắn bên ngoài lại có tuyết rồi, uống rượu không về được. Đợi lần sau anh tôi và Kiến Thiết đến sớm hơn, rồi các người muốn uống bao nhiêu tôi cũng không cản.


Tô Hòa nhìn chằm chằm Lý Vệ Quân và Lý Kiến Thiết, đột nhiên nói:
Mẹ, mẹ để bác con và anh Kiến Thiết uống mấy chén đi. Trời lạnh, đất đóng băng, uống mấy chén rượu cho ấm người, để xua khí lạnh trong người ra. Bác, có phải lúc bác đến đây đã gặp phải một đám tang không?


Lý Vệ Quân kinh ngạc trợn tròn mắt:
Bé Hòa, sao cháu biết?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.