Chương 58: THẦY BÓI TÔ HÒA


Tô Hòa nheo mắt, ngón tay gõ vào miệng chén, đầu ngón tay khẽ chấm vào trong rượu, búng lên người Lý Vệ Quân. Sợi khí lạnh quấn quít8 trên người Lý Vệ Quân tan ra rất nhanh như bông tuyết gặp lửa. Ánh mắt Tô Hòa lóe lên, cô nói với Lý Vệ Quân và Lý Kiến Thiết:
Bá3c cả, anh Kiến Thiết, hay là đêm nay bác và anh đừng về nữa. Ngoài kia không an toàn, đợi mai trời sáng rồi về sau.


Lý Thụ9c phân nghi hoặc quay đầu lại nhìn Tô Hòa, trong mắt bà toàn là vẻ nghi hoặc. Tuy trong nhà có đủ phòng trống cho nhiều người ở, ch6ăn đệm cũng tạm đủ, nhưng Lý Thục Phân vẫn không hiểu, vì sao một người xưa nay không thân thiết với bên nhà mẹ bà như Tô Hòa lại đ5ột nhiên nhiệt tình như vậy.
Lý Vệ Quân lắc đầu:
Bác gái cháu vẫn đang đợi ở nhà, mai lại là giao thừa, trong nhà ngoài nhà bao nhiêu việc, làm sao mà thiếu bác được? Nếu muốn ở lại thì để Kiều Kiều ở lại, sáng mai xong việc ở nhà rồi bác và Kiến Thiết lại đến đón nó về sau.

Tô Hòa dịch ánh mắt sang phía Lý Kiến Thiết, bàn tay cầm chén rượu của cô bỗng siết chặt lại.

Bà mẹ vô dụng, ông bố nát rượu cộng thêm một thằng em trai ma ốm. Đến đám hoa màu trong vườn, bố Ngưu Diễm Diễm còn không chăm nom, cả ngày chỉ biết nhậu nhẹt, uống say rồi thì lại đánh người, anh định nuôi bố mẹ Ngưu Diễm Diễm giúp cô ta, nhân tiện tìm vợ cho cậu em vợ luôn à? Nếu anh có nhiều tiền cho không như thế, sao không đổi cái xe đạp rách ở nhà thành cái mới, mua ti vi cho bà nội đi?

Lý Vệ Quân nhíu mày, mắng cô:
Kiều Kiều, con nói cái gì đấy? Con gái con đứa suốt ngày chỉ biết đến tiền, nói ra không sợ người ta cười à.

Lý Vệ Quân:


Lý Kiến Thiết:


Lý Thục Phân:


Tô Kiến Quốc:


Lý Kiến Thiết đấm vào chân mình một cái, gằn giọng:
Anh cũng không biết sẽ thành thế này.

Lý Kiều Kiều đỏ bừng hốc mắt, cầm lấy tay Lý Kiến Thiết, cao giọng nói:
Anh, anh có thể bớt nhát gan hơn được không? Đúng là mẹ Ngưu Diễm Diễm đã đến hỏi ý kiến mẹ mình, nhưng tình huống của nhà họ thế nào ai chẳng biết? Tạm thời không nói đến việc anh không có tình cảm nam nữ gì với Ngưu Diễm Diễm, mà cho dù anh có, mẹ sẽ đồng ý cho anh lấy một món nợ về nhà mình ư? Không, lời này của em vẫn còn nhẹ ấy, đó đâu phải là một đứa mà là cả một cục nợ!

Lý Kiến Thiết nói:
Mai anh còn phải lái xe lên thị trấn một chuyến, hôm nay không ở lại được.


Anh Kiến Thiết, có phải anh và Ngưu Diễm Diễm có quan hệ gì đó không?
Tô Hòa cầm chén rượu lên, ngắm nghía, nửa cười nửa không nhìn Lý Kiến Thiết.
Tô Hòa mỉm cười, cúi đầu nhìn chén rượu trong tay phải. Cô khẽ lắc lư chiếc chén, tay trái gõ ở trên bàn, vắt óc tìm từ ngữ. Cũng không thể để cô nói thẳng với Lý Kiến Thiết và Lý Vệ Quân rằng cô nhìn thấy
quỷ quấn quýt
trên người họ, sau đó đoán ra chuyện vong hồn Ngưu Diễm Diễm nhất định sẽ chặn Lý Kiến Thiết ở giữa đường để đòi lời giải thích được.
Uống xong cạn chỗ rượu được hâm nóng trong chén, Tô Hòa nhíu mày:
Nếu bác và anh đã nhất quyết phải đi về, thì lát nữa cháu sẽ cho hai người một thứ, trên đường về nhà dù có gặp được chuyện gì, chỉ cần cứ đi thẳng là được. Sau khi về đến nhà nhớ đóng chặt cửa, ngồi ở trong nhà vệ sinh một lát, sau đó khi sắp đi ngủ thì đặt thứ cháu cho ở dưới gối của anh họ. Nếu trên đường đi có sấm chớp, thì mai cậu và anh cần làm gì cứ việc làm. Còn nếu ban đêm chỉ có gió thổi thì anh họ nên ở nhà vài hôm, khi nào Ngưu Diễm Diễm được chôn cất rồi thì mới nên ra khỏi cửa.

Bốn gương mặt ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cảm thấy lời này của Tô Hòa có vấn đề, nhưng vấn đề cụ thể ở chỗ nào, thì lúc này bọn họ không nói rõ được.
Đây là Tô Hòa đang cổ vũ bọn họ kiếm nhiều tiền, làm giàu, thoát khỏi cái nghèo, không có vấn đề gì mà… Nhưng sao bọn họ lại cảm thấy hơi đau nhỉ, rất giống như người bị khinh bỉ, chê bai.
Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt Tô Hòa rất giống thầy bói.
Không đợi đám người Lý Thục Phân hiểu hết những gì cô nói, Tô Hòa đã đứng dậy đi xuống giường, lê dép ra ngoài cửa, lấy một khúc gỗ táo bị sét đánh ở trong khe hở ra, bàn tay dùng xoa nắn khúc gỗ táo theo một nhịp điệu rất huyền diệu, trong miệng còn niệm cả thần chú.

Tính ra, nếu nhà mẹ đẻ của Ngưu Diễm Diễm không phải toàn kẻ ăn bám, thì bác dâu cháu có từ chối không? Nghĩ sâu xa hơn một chút, nếu nhà Ngưu Diễm Diễm có tiền, có thể đến Long Thành sống, thì sẽ gặp phải chuyện như vậy à?


Kiều Kiều, đừng nghe bác chị nói lung tung, người trẻ tuổi phải chú ý đến tiền bạc không phải chuyện gì đáng cười cả, chỉ có nghèo mới bị người ta cười thôi. Hơn nữa, làm ăn chân chính, dựa vào sức mình để kiếm tiền còn sợ người ta cười à? Cho dù trong thôn có người nói, vậy thì đã sao? Đợi khi nào em kiếm đủ tiền, chuyển ra khỏi cái chốn rừng thiêng nước độc này này, thì bọn họ chỉ có nước hâm mộ em thôi!


Chết rõ chết oan, vong hồn oan khuất, kẻ thù chủ nợ, binh sĩ chết oan.


Quỳ gối trước đài, bát quái tỏa sáng, đứng trên quẻ khảm, siêu sinh chốn khác.


Thái Thượng xá lệnh, siêu độ cô hồn, tất cả quỷ mị, bốn đời nhận ơn.


Kẻ có đầu siêu, kẻ không đầu thăng, súng bắn dao đâm, nhảy cầu thắt cổ.

Dạy dỗ Lý Kiều Kiều xong, Lý Vệ Quân nhìn sang phía Tô Hòa, hỏi:
Bé Hòa, ý cháu là Ngưu Diễm Diễm theo Kiến Thiết à? Hay là sợ nhà lão Ngưu đến gây chuyện? Nếu là Ngưu Diễm Diễm quấn quýt không chịu buông tha thì còn phiền phức, chứ nếu cháu sợ nhà lão Ngưu đến gây sự thì cháu lo vô ích rồi. Nhà lão Ngưu ít người sức mỏng, chỉ có mình lão Ngưu nát rượu là đàn ông khỏe mạnh, chẳng lẽ bác và anh Kiến Thiết cháu lại sợ ông ta à?

Tô Hòa nhìn Lý Kiều Kiều bị Lý Vệ Quân mắng đến cứ thút thít mãi thì vỗ nhẹ mu bàn tay Lý Kiều Kiều, an ủi cô ấy:
Người trẻ tuổi nên thường chú ý tới tiền bạc, nhân lúc còn trẻ làm được bao nhiêu thì làm, có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì kiếm ngần ấy, có thể leo cao đến vị trí nào thì cứ bò lên đến đó.

Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc không hiểu rõ ý Tô Hòa nói, nhưng Lý Vệ Quân và Lý Kiến Thiết thì sao có thể không hiểu? Đến cả Lý Kiều Kiều cũng phải thay đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt.

Em ở Long Thành gặp được một số người lạ, chuyện lạ, có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không nhìn thấy.
Giọng Tô Hòa bình thản, không hề trập trùng lên xuống.
So với bộ não không thể theo kịp Tô Hòa của đám người Lý Vệ Quân, phản ứng của Lý Kiều Kiều có thể xem là hạc giữa bầy gà, một người xuất chúng. Cô dùng ánh mắt như fan nhìn idol để nhìn Tô Hòa, vẻ mặt sùng bái:
Chị họ, chị nói rất đúng, em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền!

Lý Vệ Quân đột nhiên có một dự cảm vô cùng xấu, ông cảm thấy con gái mình dưới sự dẫn dắt của cô cháu gái sẽ đi lên con đường không đàng hoàng, càng lúc càng cách xa tình hình thực tế của nhà họ.

Là nam là nữ, tự làm tự chịu, phú quý nghèo hèn, do họ tự chịu.



Thoát khỏi biển khổ, chuyển thế làm người, cứu giúp muôn người, mau mau siêu thoát.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.