Chương 546: Ngoại truyện 1: chuyện xưa ở long thành (2)
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1067 chữ
- 2022-02-06 07:17:03
Nhìn Tần Miêu khoác áo blouse trắng, Tô Hòa cười nhạt, hỏi:
Bây giờ cậu đang làm việc ở Bệnh viện Long Thành à?
Tần Miêu thư8ờng xuyên nhìn thấy người bạn cũ này trên báo, cái tên được nghe nhiều nhất trong những cuộc họp lớp cũng là tên của người bạn cũ này3, rất nhiều món đồ trong nhà cũng là do người bạn cũ này chế tạo ra, dù không có chuyện trước kia, Tần Miêu muốn quên Tô Hòa cũng khó9, huống chi chuyện trước kia như cây gai đâm vào lòng cô ta, làm sao cô ta có thể quên?
Tô Hòa, lâu rồi không gặp.
Lúc đầu khi ‘Nhật báo Nhân dân’ đăng bài báo đó, tớ còn tự lừa dối mình, nghĩ rằng có phải nếu năm đó chúng tớ không làm chuyện ấy, cậu sẽ không bị kích thích, sẽ giống như chúng tớ, tốt nghiệp Khoa Y Đại học Long Thành, đến một bệnh viện giỏi làm bác sĩ, bước từng bước lên cao.
Sau đó tớ suy nghĩ cẩn thận, câu nói trong ‘Nhật báo Nhân dân’ đó là một đạo lý đúng đắn nhưng phần lớn vẫn là khuyến khích và cổ vũ lòng người.
Bây giờ cậu có thể bước đến này là vì bản thân cậu có tài, dù lúc trước chúng tớ không làm chuyện sai trái ấy, cậu vẫn sẽ đứng ở vị trí cao như vậy. Suy cho cùng, thành công của cậu phụ thuộc vào sự nỗ lực của chính cậu, không hề liên quan gì đến chúng tớ, cũng không phải là cái cớ để chúng tớ tự tha thứ cho mình.
Tô Hòa để ba đứa nhỏ chờ trên hành lang, cô và Tần Miêu đến con đường hoa tử đằng trong bệnh viện Long Thành.
Tháng bảy tháng tám, hoa tử đằng nở rộ, hương hoa xông vào mũi, Tô Hòa và Tần Miêu tìm một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống, hai người im lặng khoảng vài phút rồi Tần Miêu mới nói.
Chuyện năm đó là do tớ sai, tớ biết bây giờ nói xin lỗi cũng không thay đổi được gì nhưng tớ vẫn muốn xin lỗi cậu.
Mối quan hệ
bạn cùng phòng
, nghe có vẻ rất thân thiết nhưng thực tế cũng không quan trọng gì, tất nhiên không thể sánh bằng quan hệ người thân, chỉ là hiểu nhau hơn người lạ một chút nhưng sống chung dưới một mái nhà lâu đến thế, làm sao không thể không có xung đột?
Nếu quan hệ với bạn cùng phòng tốt thì có thể sẽ trở thành người bạn khá thân thiết, nhưng nếu không tốt thì sẽ là kẻ thù ganh ghét lẫn nhau.
Tần Miêu nghe câu trả lời nhẹ nhàng bâng quơ của Tô Hòa, cười giễu:
Đối với cậu mà nói, đúng là có thể cho qua, dù sao cuộc sống những năm gần đây của cậu quá phong phú, làm người khác nghe mà hâm mộ nhưng tớ thì không thể cho qua được. Trong những năm qua, lòng tớ luôn cảm thấy có lỗi với cậu, nghĩ lại cảm thấy hơi khờ dại.
Tầm nhìn quyết định bố cục, mười tệ của năm đó quá lớn, bằng nửa tháng phí sinh hoạt của cả nhà tớ, gia cảnh tớ bình thường, nhất thời bị ma xui quỷ khiến, làm chuyện ngu xuẩn.
Tô Hòa bình tĩnh:
Đã qua hết rồi.
Đó là bi kịch của thời đại, vì tiền mà mẹ con máu mủ ruột rà còn có thể từ mặt nhau, huống chi chỉ là người xa lạ như bèo nước gặp nhau?
6Tần Miêu trông hơi gầy, đại khái vì áp lực công việc trong bệnh viện quá lớn nên tóc ở hai bên thái dương cô ta đã bạc đi.
Cô5 ta đặt quyển sách tra cứu phòng bệnh lại văn phòng, nhìn thoáng qua cửa kính trong phòng bệnh của Trương Khánh Dân, nói với Tô Hòa:
Có thể để tôi vinh hạnh được đi dạo chung không?
Được.
Khóe mắt Tô Hòa co giật, nhịn không được hỏi Tần Miêu:
Bài nào của ‘Nhật báo Nhân dân’ vậy? Sao tớ không có ấn tượng gì?
Bài báo ‘Hãy cảm ơn đối thủ của bạn: Nếu như họ không dồn ép bạn, thì bạn sẽ không biết rằng bản thân mình ưu tú đến vậy!’ của bà Trần Lan Chi viết, bài báo có sức lan truyền rất lớn trong giới trẻ, nó đã có tác động lớn đến thế hệ thanh niên mới, tính ra thì đã là chuyện nhiều năm về trước rồi.
Tần Miêu đứng lên, hít mùi hương hoa tử đằng, nói:
Nếu cậu đã không quan tâm thì tớ cũng không mua dây buộc mình, tự tra tấn bản thân nữa. Bây giờ để tớ kể cho cậu nghe những chuyện sau khi cậu rời khỏi Đại học Long Thành nhé, có lẽ cậu sẽ thấy nhàm chán nhưng đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, tớ muốn nói cho cậu.
Tô Hòa đồng ý:
Được.
Năm đó cậu trực tiếp cầm bằng tốt nghiệp Khoa Y Đại học Long Thành, ban đầu khoa muốn khai trừ mấy người chúng tớ. Khi đó trong lòng chúng tớ đều thấy không phục, dù gì cũng không biết sức mạnh của danh hiệu chuyên gia đứng đầu cả nước sẽ lớn đến mức nào. Bây giờ lăn lộn trong giới suốt một thời gian dài mới biết hơn mười năm trước, y thuật của cậu đã tài giỏi đến thế. Lúc chúng tớ còn đau đầu về các môn cơ bản của chuyên ngành, trình độ của cậu đã cao hơn các giáo sư, giảng viên giảng bài cho chúng ta...
Sau đó, sau khi chúng tớ đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời trường thôi học, thông báo xử phạt cũng đã được công bố, nhờ có Giáo sư Trương Khánh Dân đã bảo đảm sẽ cố gắng cho chúng tớ được ‘xóa bỏ học tịch, ở lại trường xem xét’, chờ đến năm tốt nghiệp, lại là Giáo sư Trương Khánh Dân giúp chúng tớ khôi phục lại học tịch, thành công tốt nghiệp từ trường Đại học Long Thành, tìm được một công việc không tệ. Bây giờ nghĩ lại chuyện lúc trước mới cảm thấy thật buồn cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.