Chương 545: Ngoại truyện 1: chuyện xưa ở long thành (1)
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1302 chữ
- 2022-02-06 07:17:05
Tần Lục cảm thấy hứng thú với máy tính. Cậu nhóc là người duy nhất trong ba anh em kế thừa y bát chương trình trí tuệ nhâ8n tạo của Tô Hòa. Sau khi được dạy dỗ từng bước suốt sáu bảy năm, Tần Lục đã hiểu rõ gốc gác của trí tuệ nhân tạo, bây g3iờ cậu bé đang ra sức nghiên cứu một món đồ còn thông minh hơn trí tuệ nhân tạo - Máy học tập.
Cái gọi là
máy h9ọc tập
, ý nghĩa như tên, giải phóng con người một cách hoàn toàn, để các chương trình đã được thiết lập tự động cải thi6ện bản thân, tự động kiểm tra nhu cầu của con người trong từng hoàn cảnh, đưa ra phán đoán cũng như chuẩn bị.
Lú5c đầu khi Tô Hòa biên soạn chương trình
trí tuệ nhân tạo
, vì sự lạc hậu của máy tính thời ấy, cô đã không làm một cách hoàn mỹ, bây giờ Tần Lục đồng ý kế thừa y bát của cô, hoàn thiện chương trình trí tuệ nhân tạo, tất nhiên Tô Hòa sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
Tần Hải cười hì hì, dùng cánh tay chọt chọt Tần Lục:
Em trai ngốc, em nói đi!
Tần Lục khinh thường không thèm nói chuyện với người ngây thơ như Tần Hải nhưng Tần Hải đã đổ mọi chuyện lên đầu cậu bé, cậu bé lại không thể không nhận, nên làm sao bây giờ đây?
Tần Lục đảo mắt một vòng, ngay lập tức tìm được người đổ vỏ tiếp theo - Tần Không!
Em tuổi gì chẳng lẽ anh không biết? Chẳng phải chúng ta cầm tinh chung một con à?
Tần Không phẫn nộ, thuộc tính cọp mẹ ngầm hoàn toàn bùng nổ.
Tần Hải sợ hãi trốn sau lưng Tô Hòa, lắc lắc tay cô cầu cứu nhưng lại bị Tô Hòa liếc xéo:
Đáng lắm.
Tần Lục và Tần Không bật cười, duy chỉ có Tần Hải là mang vẻ mặt như cuộc sống không còn gì để tiếc nuối.
Mẹ, Tĩnh Tĩnh nói muốn đến tỉnh X nhìn xem, suốt ngày em ấy cứ nghe bà ngoại và ông ngoại nói cuộc sống ở tỉnh X rất khổ nên muốn đến xem thử rốt cuộc là nghèo đến nhường nào mới có thể làm bà ngoại con rớt nước mắt.
Đôi mắt xinh đẹp của cô bé Tần Không tròn xe:
Anh hai, em nói vậy hồi nào? Rõ ràng là hai người các anh...!! Ứm! Ứm!
Trước khi cô bé nói xong, Tần Hải đã nhanh mắt lẹ tay che miệng cô bé lại, thấy Tô Hòa nhíu mày, Tần Hải vội vã lấp liếm:
Mẹ, con nói đùa với em đấy mà! A... Tĩnh Tĩnh, em tuổi chó hả, sao lại cắn anh!
Cô nhóc Tần Không là người kế thừa y bát lĩnh vực y dược của Tô Hòa, suốt ngày bị Tô Hòa ép đọc đủ loại sách cổ về y dược học, quan sát đủ các quá trình khám bệnh, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thuật chữa bệnh thì không nhỏ chút nào.
Tô Hòa đã rảnh rỗi, thích nằm dưới ánh hoàng hôn cầm điện thoại đọc tiểu thuyết trên mạng, đặc biệt là những tác giả viết thể loại truyện nữ cường dựa trên hình tượng của cô, đúng là trí tưởng tượng phong phú. Mặc dù có vẻ hơi ngại nhưng Tô Hòa lại bị những tình tiết trong truyện chọc cười.
Nhưng mà cô vừa mới cập nhật chương mới trong quyển tiểu thuyết đang còn tiếp của một tác giả trên mạng mà cô rất thích, chưa kịp đọc thì Tần Không đã gọi điện thoại đến.
Bỗng dưng nghe nói ông bệnh tình nguy kịch, Tô Hòa hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Cô nhanh chóng thu dọn một ít hành lý, gọi điện thoại cho Tần Nguyên nói với anh cô sẽ đi Long Thành một chuyến, vài ngày nữa sẽ về, Tần Nguyên đồng ý. Tô Hòa lại gọi điện thoại cho hai anh em Tần Hải và Tần Lục, cô cứ ngỡ hai anh em say mê khoa học đến mức không thể tự thoát thân này sẽ không đi với cô, không ngờ hai em mới vừa nghe cô nói sẽ đi Long Thành đã lập tức ném công việc thí nghiệm sang một bên rồi chạy về.
Trước khi lên máy bay, Tô Hòa hỏi hai anh em:
Chẳng phải hai đứa nói hè này muốn học hành chăm chỉ trong phòng thí nghiệm hả? Sao lại theo mẹ về Long Thành?
Cô con gái nhỏ hỏi trong điện thoại:
Mẹ ơi, dì Tố Tố của con nói ông ngoại Khánh Dân bị bệnh nặng, dì ấy phải về Long Thành, chẳng phải vài ngày trước mẹ nói muốn đến thăm ông ngoại Khánh Dân hả? Vậy chúng ta cũng đi Long Thành nha mẹ?
Tô Hòa ngồi bật dậy trên chiếc ghế mây:
Đi!
Kể từ khi cô rời khỏi tỉnh X vào năm 1981, Tô Hòa rất ít khi quay về. Sau này, sau khi có di động và máy tính, thật ra cô và ông Trương Khánh Dân đã từng gọi video vài lần. Ông đã già rồi, có ít bệnh lặt vặt nên Tô Hòa cũng phối riêng một vài loại trà thuốc có tác dụng giúp cải thiện sức khỏe, gửi sang cho ông.
Tô Hòa không truy hỏi bí mật giữa ba anh em nữa mà thay vào đó là chán nản thở dài:
Ây da, con cái lớn rồi không cần mẹ nữa, đã có bí mật không thể nói cho mẹ nghe rồi, Tần Cẩu Oa, Tần Cẩu Thặng, mẹ sẽ không bao giờ hôn hai đứa nữa đâu, Tĩnh Tĩnh, mình đi thôi, không bao giờ quan tâm đến hai đứa ngốc này nữa!
Ngay lập tức, cô nhóc Tần Không như thể
tiểu nhân đắc chí
, hất cằm hừ Tần Hải và Tần Lục, tung ta tung tăng nắm tay Tô Hòa lên máy bay, để lại hai anh em Tần Hải và Tần Lục đang sa sút hỗn loạn.
Mặc dù bình thường Tô Hòa sẽ không giận ba đứa nhóc nhưng cô vẫn là người đáng sợ nhất trong lòng ba đứa.
Tần Hải và Tần Lục không rõ câu nói đó của Tô Hòa có ý gì, hai anh em ngẫm nghĩ suốt chặng đường, cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Long Thành, hai anh em vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ có thể mặt dày làm nũng với Tô Hòa.
Mẹ, tụi con nào có bí mật gì không thể nói cho mẹ nghe đâu... Chúng con muốn đến huyện Tế Nguyên xem thử, xem mẹ đã lớn lên trong môi trường thế nào, xem xem bà ngoại và ông ngoại có lừa tụi con không, có phải thật sự nghèo đến thế không, rồi lại xem nơi mẹ đã từng theo học, sao Đại học Long Thành có thể đào tạo ra mẹ mà không thể đào tạo ra người thứ hai, thứ ba?
Vốn dĩ Tô Hòa không hề muốn so đo với hai thằng nhóc con này, cô chỉ cố tình muốn trêu chọc hai đứa ngốc thôi, thấy hai anh em lo lắng sốt ruột suốt quãng đường, từ lâu lòng cô đã vui đến nở hoa nhưng vẫn bình tĩnh không thể hiện ra.
Cô nhìn thoáng qua Tần Hải và Tần Lục, nói một cách nghiêm túc:
Hai đứa muốn xem thì xem đi, mẹ đưa mấy đứa đi dạo, cũng hơn mười năm rồi mẹ không về đây. Có gì mà không thể nói đâu? Cứ giấu giấu giếm giếm, giống như đang làm công tác bí mật...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.