Chương 548: Ngoại truyện 1: chuyện xưa ở long thành (4)


Sau khi về thôn trước kia đã từng ở, Tô Hòa bảo người của chính quyền tỉnh X ngừng ở cửa thôn, cô dắt tay Tần Không, hai an8h em Tần Hải và Tần Lục thì theo sau, đi trên con đường làng mới được lót bê tông, nhìn những ngôi nhà mới được sửa chữa l3ại trong thôn, ánh mắt hoài niệm quá khứ.

Cô tiện tay chỉ phong cảnh trước mắt cho ba đứa nhỏ xem:
Lúc mẹ học cấp9 ba, con đường này vẫn là đường đất, khi trời mưa hay tuyết rơi, con đường sẽ lầy lội đến mức không đi được, lúc về đến nh6à, giày sẽ dính một lớp bùn rất dày.

Cũng có thể bà cụ đã lớn tuổi rồi, nhìn xa hơn, nghĩ rộng hơn, một người đã từng cay nghiệt khắt khe nay lại có hơi hiền hậu.
Bà cụ Tô luống cuống nhặt bát cơm cho gà ăn lên, cầm chổi quét những hạt vương vãi vào chuồng gà, chùi tay lên người rồi vội vã đưa Tô Hòa và ba đứa nhỏ vào nhà.

Đúng rồi! Nhưng mà nếu bây giờ cháu về, chắc chỉ còn bà nội, thím hai và cháu gái thím hai cháu ở đó, những người khác đang bận kiếm tiền bên ngoài rồi! Khoảng sân cháu đã từng ở, chắc chắn cháu biết mà đúng không, ban đầu chú hai của cháu muốn kiếm tiền nên định đập nó xây cái mới nhưng có nói thế nào bà nội cháu cũng không đồng ý, mới giữ lại được khúc sân đó.


Cháu còn nhớ đường không? Mấy năm nay thôn mình thay đổi nhiều lắm, cần thím dẫn đường không?
Thím Thiết Trụ nhiệt tình hỏi.
Ba đứa nhỏ đồng thanh nói
cảm ơn bà cố ngoại
, làm bà cụ Tô vui mừng hớn hở, liên tục nói
ngoan
.
Ba đứa nhỏ đã mười mấy tuổi, đây là lần đầu tiên được xuống nông thôn, ở trong nhà một chốc là ngồi không yên, muốn ra ngoài chơi, Tô Hòa dặn dò ba đứa nhớ cẩn thận, còn cô thì trò chuyện với bà cụ Tô một lúc.
Phần góc tường được rào bằng tre dùng làm nơi nuôi gà, bà cụ Tô đang bưng một bát cơm cho gà ăn, lẩm bẩm nói chuyện, nghe có người bước vào, bà cụ cười cười quay đầu nhìn, bát cơm trong tay rơi xuống đất.

Con bé Hòa? Là cháu hả?
Mười mấy năm không gặp, mặc dù mắt của bà cụ Tô vẫn chưa đến mức không nhìn thấy gì nhưng cũng chẳng dám nhận.
Bà cụ Tô thấy ba đứa cháu vừa từ chối vừa nhìn Tô Hòa, lập tức hiểu ra ngay, nói với Tô Hòa:
Con bé Hòa, cháu đã dạy ba đứa tốt lắm. Cháu nói với ba đứa một tiếng đi, để chúng nó nhận! Dù gì bà cũng là bà cố ngoại, con trẻ lớn vậy rồi mà chưa tặng quà gặp mặt. Bà biết cháu có điều kiện, không thiếu gì chút tiền này nhưng dù sao cũng là tấm lòng của bà.

Tô Hòa cười cười, dịu dàng nói với ba đứa nhỏ:
Còn chưa chịu cảm ơn bà cố ngoại hả?


Dạ không cần đâu ạ, cháu vẫn nhớ đường. Thôn mình có con đường rộng nhất này, miễn là nó không thay đổi, cháu vẫn có thể tìm được nhà cháu!

Tô Hòa từ chối sự nhiệt tình của thím Thiết Trụ, đưa ba đứa trẻ đang tò mò đến khoảng sân Tô Kiến Quốc đã đổi bằng tiền bồi thường chấn thương chân, thấy cửa đang mở, cô dắt ba đứa vào.
Tô Hòa cười gật đầu:
Là cháu ạ, ba đứa nhỏ muốn đến nơi cháu đã từng lớn lên xem thử, đúng lúc cháu có việc cần về tỉnh X nên đưa tụi nhỏ đến đây.

Tô Hòa quan sát bà cụ Tô, có lẽ cuộc sống những năm gần đây quá thoải mái nên trạng thái tốt hơn trước kia nhiều, hai má cũng có da có thịt, không còn hà khắc như trước nữa.
Người phụ nữ vạm vỡ kia ngạc nhiên, nhìn Tô Hòa vài lần, vò đầu suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không nhớ mình đã từng gặp cô gái này ở đâu, bèn hỏi:
Tôi cứ thấy cô quen quen nhưng bây giờ tôi không nhớ ra, cô tên là gì? Có phải lúc trước tôi đã từng gặp cô rồi không?


Cháu Tô Hòa đây, con gái nhà Tô Kiến Quốc!


Còn vài căn nhà này, ban đầu vừa thấp vừa được xây bằng gạch ống, bây giờ đ5ã thành nhà ngói sáng sủa sạch sẽ, có mấy nhà còn xây lên tầng hai tầng ba. Trước khi mẹ lên đại học, không có những thứ này.

Tô Hòa vừa đi vừa nói chuyện với ba đứa nhỏ, nhóm phụ nữ trong thôn đang tụ tập nói nói cười cười bỗng dưng nhìn thấy bốn người xinh đẹp như vậy, nhất thời không nhận ra.
Bà cụ Tô thật sự hào phóng, sau khi đưa Tô Hòa và ba đứa nhỏ vào nhà xong, không những mang hết những đồ có thể ăn trong nhà lên, chất đầy ắp bàn trà, mà còn lén tặng cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một bao lì xì một trăm tệ.
Đây là lần đầu tiên ba đứa gặp bà cụ Tô, tất nhiên không dám nhận tiền của bà.
Một người phụ nữ vạm vỡ, tóc thắt bím, hỏi Tô Hòa:
Đồng chí, mọi người từ đâu đến vậy? Sao tôi lại chưa bao giờ nhìn thấy mọi người?

Tô Hòa im lặng nhìn người phụ nữ vạm vỡ kia vài lần, ngập ngừng gọi tên:
Thím Thiết Trụ?

Bà cụ Tô hỏi Tô Hòa:
Cha mẹ cháu khỏe không?
Sau khi hỏi xong, bà cụ lại thấy hơi dư thừa, người ta ở thủ đô, chắc chắn cuộc sống rất thoải mái, sức khỏe cũng rất tốt.
Tô Hòa trả lời bà cụ Tô, quan sát nhà chính, nó vẫn giống như trước đây nhưng có nhiều thiết bị gia dụng hơn, dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.
Vừa nghe được câu này của Tô Hòa, thím Thiết Trụ suýt chút vui đến ngất:
Ây da, là con bé Hòa đó hả, thím nhớ ra rồi! Vài năm nay thím hay thấy ảnh của cháu nhưng dù sao cũng mười mấy năm không gặp, giờ cháu đã là mẹ của mấy đứa trẻ rồi! Nào nào nào, đến nhà thím chơi đi. Thằng nhóc không biết cố gắng nhà thím mới kết hôn, ông già kia thì vẫn khỏe, cũng nhờ cháu hết. Nếu năm đó không có cháu ra tay giúp đỡ thì hai cha con nó đã bị hủy hoại rồi.

Tô Hòa vội vã xua tay:
Không sao đâu thím, cháu chỉ đưa mấy đứa nhỏ về nơi cháu đã từng sống thôi, tiện thể thăm bà nội, họ vẫn ở chỗ đó ạ?

Bà cụ Tô lại nói với Tô Hòa:
Không bao lâu sau khi ở nhà cháu về, cô cháu bán hàng ở thị trấn, công việc ổn định, sau khi thích một cậu thanh niên làm công việc vận chuyển từ Nam ra Bắc, yêu nhau hơn một năm thì kết hôn, cậu thanh niên đó tên Châu Thành, trong nhà không có người lớn, tích góp được kha khá tiền, làm việc nhanh nhẹn tháo vát, tinh thần sáng láng, bây giờ đã có hai đứa con rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.