Chương 551: Ngoại truyện 2: vướng mắc của nhà họ cố (1)


Thoạt nhìn Cố Trường Tranh và Trần Như Lan ân ái mặn nồng suốt mười mấy năm nhưng Trần Như Lan vẫn chưa có thai, chuyện mẹ Cố muốn bồng ch8áu đã trở thành chấp niệm, cũng may ba đứa nhóc con nhà Tần Nguyên và Tô Hòa vây quanh Trần Lan Chi gọi bà ơi bà ơi, nếu không có lẽ Trần3 Lan Chi sẽ nóng ruột đến mức kề dao vào cổ Cố Trường Tranh và Trần Như Lan, ép hai vợ chồng này phải sinh cháu nhanh lên!

Không 9biết Cố Trường Tranh và Trần Như Lan có nỗ lực hay không nhưng Trần Lan Chi đã cố gắng hết sức. Bà cho Cố Trường Tranh và Trần Như Lan uố6ng các loại thuốc cổ truyền khác nhau, chỉ còn thiếu việc cho Cố Trường Tranh uống xuân dược nhưng bụng của Trần Như Lan vẫn bằng phẳng n5hư đất, làm Trần Lan Chi có hơi nản lòng, tuyệt vọng.
Có ba đứa nhỏ này hỗ trợ, ngay cả trong những năm cuối đời, cuộc sống của Cố Trường Tranh cũng không hề đau khổ, chỉ là thiếu đi một người tiếp nối huyết mạch của mình, không đúng với văn hóa truyền thống của nước Z.
Trần Lan Chi bộc bạch suy nghĩ của mình cho Tô Hòa nghe, hỏi Tô Hòa:
Mẹ Hải Tử ơi, cháu nghĩ cách giúp thím với, Trường Tranh và Như Lan đã sắp bốn mươi tuổi rồi mà chưa có đứa con nào cả, cháu nói xem sau này hai đứa nó sẽ thế nào đây? Chờ đến khi lớn tuổi rồi, không đi được nữa, bệnh hoạn ốm đau mà chẳng có ai chăm sóc ở bên.

Ban đầu Trần Như Lan gọi Tô Hòa là chuyên gia Tô nhưng sau vài năm, hai nhà càng ngày càng quen thuộc, càng ngày càng thân thiết, kêu chuyên gia Tô nghe có vẻ hơi xa lạ nên Trần Lan Chi gọi Tô Hòa là mẹ Cẩu Oa, Cẩu Oa là nhũ danh của Tần Hải.
Lúc còn nhỏ, Tần Hải không biết gì, cảm thấy gọi thế nào cũng như nhau, nhưng đến khi cậu bé bảy tám tuổi, biết mình phải có thể diện nên mỗi khi nghe người trong nhà gọi mình là
Cẩu Oa
, cậu bé sẽ tức giận, lúc này mới sửa lại nhũ danh, không gọi Cẩu Oa nữa mà gọi là Hải Tử.
Không giống như vợ chồng, mà thay vào đó giống bạn bè hơn.
Cố Trường Tranh làm việc ở thành phố Tương Lai, Trần Như Lan làm việc ở thủ đô, cuối tuần sẽ ở bên cạnh nhau hai ngày, tính ra một năm gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Huống chi mấy năm nay Cố Trường Tranh bán mình làm việc, anh xin được cấp nhà ở thành phố Tương Lai, bình thường đa số thời gian đều sẽ ở lại thành phố Tương Lai, nếu Trần Như Lan không chủ động đến thành phố Tương Lai, anh cũng sẽ không nghĩ đến việc về, người khác thúc giục anh còn nổi nóng...
Khi bà Trần Lan Chi tìm đến cửa, Tô Hòa đang ngồi trong nhà viết bản kế hoạch, Mười mấy năm trước khi cô chế tạo đảo trên vùng biển phía Nam, cô đã có ý tưởng sẽ muốn xây dựng một khu trường đại học trên biển, bây giờ đã rảnh rỗi hơn, thành phố Tương Lai cũng đã đi vào quỹ đạo, có thể đưa ý tưởng này vào chương trình rồi.
Thật ra, Tô Hòa đã từng đề cập riêng với Tần Nguyên nhiều lần về vấn đề giữa Cố Trường Tranh và Trần Lan Chi. Hai người này đã kết hôn được mười mấy năm, nhìn có vẻ thắm thiết mặn nồng, tương kính như tân nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không hề như thế.

Hả? Mẹ Hải Tử, ý của cháu là...
Trần Lan Chi kinh ngạc với chính suy nghĩ của mình.
Tô Hòa thở dài, nói:
Nói thẳng ra thì không hay lắm nhưng cháu có thể nói suy nghĩ của cháu. Trước khi Trường Tranh kết hôn với Như Lan, Trường Tranh đã từng bị tai nạn giao thông, thím còn nhớ không?

Lần tai nạn đó làm mẹ Cố sợ đến mức suýt chút mất nửa cái mạng, sao lại có thể không nhớ?

Nhớ chứ nhớ chứ, sao thế cháu?
Mẹ Cố căng thẳng.
Tần Nguyên lớn lên trong sự giúp đỡ của nhà họ Cố, quan hệ của Tô Hòa và nhà họ Cố cũng thân thiết, hai người đã từng khuyên Cố Trường Tranh vài lần, thấy Cố Trường Tranh cứ viện lý do tránh né nên cũng ngại khuyên tiếp, chỉ có thể thường xuyên mời Cố Trường Tranh đến nhà ăn cơm, thêm một đôi đũa.
Để một người đàn ông như Cố Trường Tranh nấu cơm là chuyện khó khăn, thật ra có thể đến căn tin ăn cơm nhưng lẻ loi một mình cũng không phải là chuyện hay.
Vì thế, bà Trần Lan Chi chỉ cần dùng một tuần là đã viết xong tất cả bài truyền cảm hứng sẽ được xuất bản trong một tháng, sau đó đi tàu cao tốc từ thủ đô đến thành phố Tương Lai, thậm chí đến mà không hề báo trước cho Cố Trường Tranh.
Người bà Trần Lan Chi muốn tìm không phải Cố Trường Tranh mà là Tô Hòa. Thứ nhất, chuyện Tô Hòa và Tần Nguyên sinh con làm bà trông mà phát thèm. Thứ hai là muốn để Tô Hòa khám cho con trai con dâu của bà thử xem có phải hai đứa có bệnh gì đó không thể nói ra không...
Đại khái Tô Hòa cũng biết tấm lòng của Cố Trường Tranh nhưng cô không muốn đâm thủng tầng giấy đó nên cứ giằng co mãi, thấy quan hệ giữa ba đứa nhỏ và Cố Trường Tranh cũng không tệ, cô mới an tâm hơn được một chút.
Thoạt nhìn ba đứa nhỏ có vẻ vô tư nhưng thật ra lại rất có tình có nghĩa. Có một lần Cố Trường Tranh bị sốt nhưng vẫn làm việc, bị Tần Không thấy được, làm cô bé sốt ruột đến mức khóc nấc lên, còn lo lắng hơn lúc Tần Nguyên bị bệnh nữa.
Đến tuổi về hưu, mặc dù Trần Lan Chi vẫn được ban biên tập mời trở lại làm việc, công việc hằng ngày chỉ cần viết những bài truyền cảm hứng linh tinh, nấu một bát canh gà cho thanh niên trẻ thời nay.
Từ lâu bà đã hiểu rõ các loại kịch bản của văn truyền cảm hứng, hôm nay nói đến chuyện kết hôn, ngày mai nói đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu, ngày kia lại nói đến nghệ thuật nuôi dạy con... Viết những bài về đề tài luân lý gia đình và đề tài khuyến khích cổ vũ, ba nghìn chữ đều là chút lòng thành.

Hai đứa này thật là, nếu đứa nào có bệnh gì đó khó nói thì phải nhanh chóng nghĩ cách điều trị, đến tận bây giờ vẫn không muốn có con...
Vừa nhắc đến chuyện này, bà Trần Như Lan sốt ruột đến mức rơi nước mắt.
Tô Hòa đưa bọc khăn giấy sang:
Không phải là bệnh, nếu hai người này bị bệnh thì trước khi kết hôn cháu đã nói với thím rồi. Thím ơi, bình thường Trường Tranh ở bên thành phố Tương Lai, Như Lan thì làm việc ở thủ đô, đã bao nhiêu năm rồi, dù là tài năng của Trường Tranh hay tài năng của nhà họ Cố, nếu hai vợ chồng muốn làm việc với nhau thì đâu phải là chuyện khó? Nếu Trường Tranh muốn về thủ đô làm việc, cháu sẽ vận dụng quan hệ viết thư giới thiệu cho anh ấy, nếu Như Lan muốn đến, có vị trí nào mà không thể thêm người vào đâu? Mấu chốt là hai vợ chồng chưa bao giờ có suy nghĩ này!

Tô Hòa yên lặng một chút, không biết nếu mình nói ra sẽ là đúng hay sai nhưng nhìn bộ dạng lo tới lo lui của mẹ Cố, cô cảm thấy mình vẫn nên nói thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.