Chương 552: Ngoại truyện 2: vướng mắc của nhà họ cố (2)



Thím biết năm đó nó không thích cháu gái của tướng quân Trần nhưng nếu nó nói với thím nó không muốn kết hôn, chắc chắn chú thím sẽ8 không ép nó kết hôn, lúc đó nó cũng có đủ thời gian lựa chọn, tại sao nó không nói với thím...


Mẹ Cố tựa vào sô pha khóc 3nghẹn ngào.
Ánh mắt Tô Hòa cũng mơ màng, cô cũng chìm t9rong chuyện cũ.
Tháng sáu năm ấy cô kết hôn, cũng là tháng sáu, cô có thai. Ngày cô bị đồn là
mất tích
, Cố Trường Tranh b6ị tai nạn giao thông, sau đó, vết thương trên mặt đã được chữa khỏi, đồng ý kết hôn với Trần Như Lan. Cô cứ ngỡ Cố Trường Tranh đã 5suy nghĩ thông suốt, không ngờ Cố Trường Tranh lại bị cuốn sâu hơn vào vòng xoáy chấp niệm.
Động tác khom lưng đổ nước của Cố Trường Tranh khựng lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, anh ấy rót trà, đưa đến trước mặt mẹ Cố, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, hỏi:
Sao mẹ lại hỏi chuyện này? Đã kết hôn bao nhiêu năm rồi mà mẹ còn hỏi hôn nhân trên danh nghĩa hay là hôn nhân thật hả?


Mẹ muốn nghe con chính miệng nói với mẹ, cuối cùng hai đứa thuộc loại nào?
Mẹ Cố cực kỳ kiên quyết.

Cuối cùng cuộc hôn nhân trên danh nghĩa trói buộc suốt mười mấy năm cũng tan vỡ, Trần Như Lan chạy đến thành phố Tương Lai tìm Cố Trường Tranh uống rượu suốt đêm.
Cố Trường Tranh dở khóc dở cười:
Mẹ, mẹ định lấy bài báo mẹ viết ra dạy con hả? Con tự hiểu rõ mà.


Hiểu cái gì mà hiểu? Con nói cho mẹ biết đi, con có muốn ly hôn không? Nếu con muốn, mẹ sẽ về làm công tác tư tưởng với Trần Như Lan. Dựa vào gia đình và ngoại hình của con bé, muốn tái giá cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, huống chi con bé chưa bao giờ sinh con, chỉ là gái già xuất giá thôi. Con không sợ chậm trễ nhưng đừng để người ta lỡ cơ hội.

Tô Hòa nghĩ, có lẽ cô biết lý do.

Nghiệt duyên...


Con đã nghe lời mọi người kết hôn, chẳng lẽ mọi người còn muốn ép con yêu một người phụ nữ con không thích ư? Đúng là Trần Như Lan rất tốt nhưng con không thích, mẹ và ông nội có cách làm con phải kết hôn với cô ấy nhưng có cách làm con thích cô ấy không?


Trước khi kết hôn, Trần Như Lan đã biết con không thích cô ấy, mãi mãi cũng sẽ không, đây là điều cô ấy đồng ý, cuộc sống như hiện tại là lựa chọn của cô ấy, còn trách ai được? Chẳng ai sai cả, chỉ sai ở việc con không biết thân biết phận, thích một người không nên thích.

Nếu sự chân thành không được dùng đúng chỗ, đó sẽ là tự tra tấn chính mình.
Mẹ Cố tựa vào sô pha khóc một hồi lâu, xách túi lên bước ra ngoài, vừa đi vừa nói:
Thím phải nói rõ chuyện này với Trường Tranh, không thể để nó cứ như vậy được, dù nó muốn ly hôn với Trần Như Lan, thím cũng đồng ý! Nó chỉ mới ngoài ba mươi, muốn tái hôn cũng vẫn kịp, sao có thể sống cô đơn cả đời được? Đến một người bạn đồng hành cũng không có, kiếp trước nó đã tạo nghiệp gì vậy!

Cố Trường Tranh đã đoán được đại khái, anh ngồi lại ghế của mình, nhìn mẹ Cố, đau lòng vì sự thất vọng trong đôi mắt mẹ, vội vã cúi đầu vờ như đang đọc tài liệu, giọng nói khô khốc:
Mẹ, sao tự dưng mẹ lại hỏi như vậy?

Thấy Cố Trường Tranh hỏi gần hỏi xa, dù mẹ Cố không được nghe chính miệng Cố Trường Tranh nói ra đáp án nhưng cũng không có gì khác biệt, bà thấy Cố Trường Tranh cúi đầu, cơn giận đang dồn nén trong lòng bỗng không thể xả ra được.
Tô Hòa không ngăn mẹ Cố lại, xem như cô đã chen chân vào cuộc hôn nhân giữa Cố Trường Tranh và Trần Như Lan, dù cô vô tội nhưng cô cũng không thể chỉ lo thân mình được.

Lúc mẹ Cố chạy đến thành phố Tương Lai, bà đã bình tĩnh hơn, ngoài việc hốc mắt hồng hồng thì không còn gì khác thường, bà tìm đến phòng làm việc của Cố Trường Tranh, bảo tất cả mọi người ra ngoài, chuẩn bị lật bài với Cố Trường Tranh.
Cố Trường Tranh cảm thấy ngạc nhiên khi mẹ Cố đến bất ngờ, anh ấy cầm trà thảo dược của Tô Hòa pha cho mẹ uống, chưa kịp cho nước vào đã nghe mẹ Cố hỏi:
Trường Tranh, con nói thật với mẹ đi, cuộc hôn nhân của con và Như Lan là hôn nhân trên danh nghĩa hay là hôn nhân thật?

Mẹ Cố biến sắc:
Trường Tranh, người con thích ai là?


Mẹ cứ ép con phải nói ra sao? Mẹ, mẹ không thể để cho con có chút danh dự được hả mẹ?

Cố Trường Tranh không nói người anh ấy thích là ai nhưng mẹ Cố đã hiểu. Đại khái là vì Cố Trường Tranh làm bà quá bất ngờ nên bà vẫn chưa thể khép miệng lại được.
Trước khi đi, mẹ Cố nói với Cố Trường Tranh:
Cứ nhập nhằng cả đời cũng không phải chuyện hay, nên buông tay thì buông tay đi, cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này cứ kéo dài mãi cũng không phải chuyện tốt, so với việc hai người sống tạm bợ thì chi bằng tách ra sớm, lùi lại một bước, trời biển bao la.

Cố Trường Tranh siết cây bút trong tay, có lẽ vì siết quá chặt nên đầu ngón tay trắng bệch, mực bị nhòe ở đầu bút chấm một chấm lên giấy.
Sau khi yên lặng thật lâu, Cố Trường Tranh nói với mẹ Cố:
Con không có ý kiến, nếu mẹ có thể thuyết phục Như Lan, vậy ly hôn đi. Ngoài ra, mẹ, mẹ hãy thay con nói với Như Lan một câu, con không xứng đáng.

Mẹ Cố lại khóc không thành tiếng.
Cố Trường Tranh ngẩng đầu lên:
Mẹ, đúng là từ trước đến nay con chưa bao giờ thích Trần Như Lan. Lúc đó con không đồng ý kết hôn nhưng vì mẹ và ông nội cảm thấy được, Trần Như Lan cũng muốn kết hôn với con, thế thì kết hôn thôi. Dù sao cả đời này người con thích cũng sẽ không thích con, con kết hôn với ai cũng chẳng sao, chỉ cần mẹ và ông nội vui là được.

Mẹ Cố nhìn thấy chân tóc Cố Trường Tranh đã bạc, bao nhiêu năm trôi qua, Cố Trường Tranh đã ốm đi không ít... Tuy rằng công việc ổn định hơn nhiều nhưng cái giá phải trả lại không hề ít.

Trường Tranh, con không cần phải lừa mẹ... Lúc đó mẹ giục con kết hôn, không phải mẹ muốn hại con, mẹ chỉ muốn con lập gia đình sớm, sau này có người ở bên cạnh chăm sóc con, sao con lại… Mẹ phải nói với con thế nào đây?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.