Chương 62: Cuộc sống có hy vọng
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1132 chữ
- 2021-12-31 05:37:51
Miêu Xảo Trân yên tâm hơn một chút. Bà quan sát căn nhà này mấy lần, sau đó thật sự cảm thấy mừng thay cho Lý Thục Phân.
Thục8 Phân à, chị dâu hâm mộ em lắm đấy, cuộc sống của em sắp sửa tốt hơn rồi. Người ta thường nói sinh con dưỡng cái, nhưng theo chị thấy3, dù là con trai hay là con gái, cứ nuôi nấng được một đứa giỏi giang vẫn tốt hơn hết! Em xem con bé Hòa, rồi lại xem Kiến Thiết với 9Kiều Kiều đi, đúng là cách nhau một trời một vực mà, ngay từ đầu đã chẳng thể so sánh được rồi.
Tô Hòa bị Lý Kiều Kiều kéo sang phòng bên cạnh, chứng kiến cảnh Lý Kiều Kiều lén lút đóng cửa lại, sau đó làm nũng:
Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ…
Tô Hòa bị cô nàng làm đau đầu. Cô tiện tay nhặt một hạt dẻ rang lên nhét vào miệng Lý Kiều Kiều, chặn cái mồm của Lý Kiều Kiều lại.
Vẻ mặt Tô Hòa tươi cười:
Kiều Kiều, nếu em thật sự quyết tâm trở thành người có tiếng trong lĩnh vực bít tất, thậm chí là ngành dệt, mà em thiếu tiền thì cứ nói với chị, chị sẽ đầu tư cho em. Đến khi em kiếm được tiền, nhớ chia hoa hồng cho chị là được.
Lý Kiều Kiều nghe Tô Hòa nói vậy thì vui vẻ nhảy dựng lên. Cô luôn bảo muốn làm bít tất, tuy trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều thứ rồi, nhưng vấn đề quan trọng nhất là
tiền
chưa được giải quyết thì cô cũng không dám tự tin.
Nếu vấn đề tiền bạc không giải quyết được, thì dù cô có nghĩ nhiều cách đi nữa cũng chỉ là lý thuyết suông thôi.
Tô Hòa nói là có thể đầu tư cho
kế hoạch trở thành ông vua bít tất
của Lý Kiều Kiều, hay nói đúng hơn là đầu tư cho
ước mơ
của Lý Kiều Kiều. Hành động này không khác nào như tiếp sức cho Lý Kiều Kiều, bảo cô ấy sao không vui cho được?
Nếu cứ làm theo những gì ban đầu cô nghĩ, có khi sẽ phải đổ hết vốn liếng trong nhà để bù vào lỗ hổng to bằng trời mất, thậm chí còn khiến mọi người trong nhà phải gánh nợ cùng mình… Những ngày tháng như vậy chỉ mới nghĩ thôi đã thấy tối tăm rồi.
Lý Thục Phân kéo Miêu Xảo Trân vào trong bếp, bọc mấy món ăn nhà mình đã nấu chín cho Miêu Xảo Trân. Còn Lý Vệ Quân thì ngồi ở trong nhà nói chuyện với Tô Kiến Quốc xem năm sau nên làm gì để kiếm được nhiều tiền.
Lý Kiều Kiều nghiêm mặt lườm6 Miêu Xảo Trân, khẽ than thở:
Mẹ, không phải con nhỏ tuổi hơn chị họ con à? Đợi khi nào con đến tuổi của chị họ con, chắc chắn con c5ũng sẽ cho mẹ cuộc sống tốt hơn!
Miêu Xảo Trân cười khẩy:
Vậy chúng ta cứ chờ xem! Con chỉ nhỏ hơn chị họ con mấy tháng, bây giờ con thích ba hoa thế nào cứ việc ba hoa, qua mấy tháng nữa mẹ cũng muốn xem xem, con làm thế nào để đến tuổi của chị họ con, có thể để bố mẹ được sống tốt hơn.
Tô Hòa liếc nhìn Lý Kiều Kiều:
Nếu em muốn làm buôn bán, muốn làm ông vua bít tất của em, thì em phải học được một việc: Trong khoảng thời gian ngắn nhất, dùng phương pháp đơn giản, rõ ràng, dễ hiểu nhất để trình bày hết những gì em muốn nói. Bởi vì nếu em có thiên phú buôn bán thật, thì mỗi một phút, một giây em đang lãng phí lúc này đều là tiền bạc!
Lý Kiều Kiều:
…
Câu này nghe thật triết lý, thật sang mồm!
Lý Kiều Kiều ỉu xìu ngay lập tức. Cô mệt mỏi cúi đầu xuống, môi trề đến mức tưởng chừng như có thể treo được cả chai dầu lên.
Vốn dĩ Lý Kiều Kiều vẫn rất tự tin vào bản thân, cô cảm thấy chỉ cần mình cố gắng thì kiểu gì cũng có thể trở thành ông vua bít tất nổi tiếng gần xa, nhưng sau khi bị Tô Hòa hỏi những vấn đề đó, cô mới biết được suy nghĩ của mình còn quá mức đơn giản và ngây thơ.
Sau khi sắp xếp lại câu từ, chải vuốt lại suy nghĩ, Lý Kiều Kiều hít sâu một hơi, nói thật rõ ràng, đơn giản:
Chị họ, em nghĩ kỹ rồi, qua Tết khi chị đi Long Thành, em sẽ đi cùng chị! Em phải đi khảo sát xem người dân Long Thành thích mẫu tất nào, sau đó em sẽ ra chợ nguyên vật liệu để tìm loại sợi thích hợp. Em sẽ tìm một công việc tạm thời trong xưởng dệt Long Thành để thăm dò các công việc trong xưởng dệt. Đến lúc đó em sẽ có cơ sở để quyết định xem có muốn mở xưởng dệt nữa không.
Chị chỉ chờ những lời này của em thôi đấy. Được rồi, khi nào chị đi Long Thành chị sẽ gọi em. Hai chúng ta phải tìm chỗ ở cho em trước, sau đó chị làm việc của chị, em làm việc của em.
Lý Kiều Kiều mừng đến mức choáng váng, cứ nhìn chằm chằm Tô Hòa bằng một ánh mắt sâu xa và nụ cười ngây ngô. Tô Hòa thấy cô nàng vui vẻ như vậy thì cũng cười. Đến khi cười đủ rồi, cô mới búng mũi Lý Kiều Kiều, nói nhỏ:
Em về đi, có rảnh thì nghĩ thêm về những vấn đề mà chị đã hỏi em ấy.
Đợi qua Tết, khi nào chị chuẩn bị đi Long Thành, chị sẽ dẫn em đi cùng. Nửa năm đầu em cứ tìm kiếm cơ hội, học hỏi công việc. Đến lúc đó, chị sẽ dẫn em đến thư viện tỉnh xem trong đó có sách về nghề dệt may không. Đến lúc em đã học được hết mọi thứ rồi, chúng ta có thể thử mở xưởng dệt kiếm tiền. Em cũng đừng suốt ngày than vãn về cái xe đạp rách nhà em nữa, khi nào kiếm được tiền thì mua một cái xe mới.
Lý Kiều Kiều ôm mấy thứ cô viết cho, gò má ửng hồng, như một cô thiếu nữ mới biết yêu. Chỉ có Tô Hòa biết, tất cả những biểu hiện này không phải vì Lý Kiều Kiều biết yêu, mà là trong mắt cô nàng chỉ biết đến tiền thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.