Chương 64: Bà cố tức giận
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1246 chữ
- 2021-12-31 05:38:14
Trường Tranh! Trường Tranh! Con làm sao vậy? Con có nghe được lời mẹ nói không?
Trường Tranh? Trường Tranh!
Trần Mậu Tài rụt cổ lại, không dám đáp lời.
Bà Cố tiếp tục nói, giọng điệu rất từ tốn:
Từ hôm nay trở đi, tất cả những lợi ích tôi kiếm về cho nhà họ Trần dựa trên nhà họ Cố đều bị hủy bỏ. Tất cả mọi người đều có tay có chân, dựa vào đâu mà không cần đi làm vẫn có tiền trợ cấp để ăn?
Bà Cố cuống cả 8lên.
Trong tình huống cấp bách đó, cuối cùng người vẫn bình tĩnh nghĩ ra cách lại là bà cụ Trần. Bà cụ không kịp mặc áo khoác ngoài, c3ứ thế kéo lê đôi giày sang nhà con cả ở ngay bên cạnh.
Đã lúc nào rồi mà mày còn định ăn thịt? Sao mày lại vô lương tâm như thế hả? Lúc cần nhà họ Cố giúp đỡ, mày chạy trước chạy sau, chạy gãy cả chân cũng không dám nói. Nay thằng bé Trường Tranh đột nhiên ngất xỉu cần người đến giúp, mày lại chỉ nhớ đến ăn? Sao hả, mày định ăn Tết xong là chuẩn bị đi luôn à?
Con dâu cả nhà họ Trần thấy bếp lò đang cháy hừng hực lại bị một gáo nước dập tắt, cơn tức cũng xông lên não:
Con đã để Mậu Tài qua xem rồi, mẹ còn muốn con làm thế nào nữa?
Mẹ thích cả ngày cưng nựng con gái, cháu ngoại mẹ là bảo bối thì mẹ cứ việc, chẳng lẽ mẹ còn không cho con ăn Tết nữa à? Mười dặm tám thôn, có nhà ai không nói con gái gả ra ngoài không được ăn Tết ở nhà mẹ đâu, bằng không sẽ không tốt cho anh ruột. Các người làm vậy không phải là định nguyền rủa Mậu Tài sao? Cháu ngoại trai là cháu ruột, thế con trai mẹ không phải con ruột à? Nhỡ sang năm Mậu Tài mà làm sao, con xem mẹ và con gái mẹ làm thế nào để không cắn rứt lương tâm?
Cháu ngoại và con gái vừa về đến nơi, mẹ đã vui vẻ nấu đủ mọi món cho họ. Mẹ đã nấu cho cháu trai, cháu gái mẹ được một bữa cơm chưa? Mẹ đừng nói con không xứng làm bác dâu người ta, bản thân con vốn chỉ là người ngoài thôi.
Bà Trần tức đến mức run hết cả người, nhưng bà không thể trút giận lên đầu con dâu, thế là đành đổ hết sang Trần Mậu Tài. Mặt mũi bà xanh mét, chỉ vào mặt Trần Mậu Tài hỏi:
Vợ mày nói thế mà nghe được à? Lúc mày nhờ em gái mày tìm việc ở thủ đô cho con trai mày sao mày không thấy ngại? Mày nhờ em gái mày tìm nhà chồng cho con gái mày ở thủ đô sao mày không thấy phiền? Mỗi lần em gái mày gửi tiền về nhà sao mày lại có mặt mũi nhận? Hôm nay những lời vợ mày nói tao đều nhớ cả, tao sẽ nói lại tất cả với em gái mày. Để tao xem sau này mày còn mặt mũi nào mà gặp em gái mày!
Trần Mậu Tài bị mắng mà không nói gì được. Ông vừa mở cửa đi ra ngoài vừa bực bội giải thích với bà Trần:
Mẹ, Mai Tử không có ý đó…
Trần Mậu Tài, Lý Mai, hôm nay các người không coi cháu ngoại là người thân, thì tôi cũng có thể không nhận cháu trai, cháu gái! Hôm nay tôi đã nói được như vậy thì đợi tôi về đến thủ đô rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho lão Trương. Công việc mà tôi nhờ lão Trương tìm cho con trai anh, bay rồi!
Lý Mai, không phải chị muốn bám vào cây cổ thụ nhà họ Cố để tìm cho con gái chị một nhà chồng có tiền có thế sao? Chuyện này, cũng tiêu tan luôn!
Sang đến nhà con cả, bà cụ Trần vừa bảo đám cháu trai đi gọi bác sĩ trong thôn,9 vừa gọi con trai và con dâu đang bận nấu cơm tất niên sang nhà mình. Con dâu cả nhà họ Trần không tự nguyện lắm, bà nhìn nồi thịt đang đun tr6ên bếp, than thở:
Để Mậu Tài qua xem có giúp được gì không, con thì không qua nữa, thịt còn đang hầm dở này!
Bà cụ Trần tức điên lên5, múc một gáo nước lạnh trong chum ra, hắt thẳng vào trong bếp, rồi bà chỉ vào mặt cô con dâu cả nhà họ Trần mà mắng.
Bà Cố khoác áo lên người bà cụ Trần, vẻ mặt như cười như không cười, nhìn Trần Mậu Tài và Lý Mai, rồi cười khẩy một tiếng, nói:
Con gái gả ra ngoài thì là người ngoài, vậy thì tôi còn quản việc nhà mẹ đẻ làm gì nữa? Trần Mậu Tài, anh thật khiến tôi thất vọng.
Giờ phút này bà Cố không còn là người phụ nữ tính cách yếu đuối, gặp chuyện thì chỉ biết khóc nữa. Con quỷ mà bà luôn giấu kín trong lòng bị những lời nói của Trần Mậu Tài và Lý Mai thức tỉnh, biến bà thành Chủ biên Trần ở trong tòa soạn, hễ tức giận là lại xắn tay áo lên đập bàn.
Thế chị ta có ý gì?
Cửa vừa mở ra, bà Cố cầm áo khoác của bà cụ Trần đang nhìn Trần Mậu Tài và Quách Mai bằng một nét mặt lạnh như băng.
Gió lạnh ngoài phòng thổi vù vào trong cửa, Trần Mậu Tài luống cuống đứng ở cửa, muốn mời bà Cố vào nhà nói chuyện, nhưng thấy nét mặt lạnh băng và ánh mắt lạnh thấu xương của bà thì ông ta chỉ có thể lúng túng đứng ở cửa, không biết phải nói gì.
Mẹ, mẹ mặc áo khoác vào đi. Con đã gọi điện thoại cho bố Trường Tranh rồi, lát nữa trên huyện sẽ có xe tới đón mẹ con con. Bệnh của Trường Tranh không thể để lâu được, con không ở lại nhà mình ăn Tết nữa, đỡ làm chướng mắt chị dâu. Con thấy bệnh của Trường Tranh lần này khá nặng, mồng hai con cũng không về được, còn khi nào về thì để nói sau.
Mặt tôi thì không phải mặt à? Tôi nhờ vả người ta thì tôi không cần trả lại à? Các người xem thường mạng sống của con tôi, vậy thì đừng mơ tôi thèm nhìn các người một cái!
Ở trong lòng bà Cố, Cố Trường Tranh là mạng sống của bà, dù là Trần Mậu Tài, Lý Mai cộng thêm một đám cháu trai, cháu gái và cả mẹ bà là bà cụ Trần, thì cũng không thể bằng được Cố Trường Tranh!
Sau khi nói xong, bà Cố quay người đi. Bà đi đến cửa hàng tạp hóa, gọi điện thoại đến thẳng nhà ông cụ Cố và bà cụ Cố, khiến nhà họ Cố ở thủ đô lại loạn cào cào.
Bà cụ Trần nhìn con gái tức giận bỏ đi, thì đập một cú vào vai Trần Mậu Tài, tức giận mắng:
Trần Mậu Tài, mày đúng là đồ nhát gan, để tao xem em gái mày có tha thứ cho mày không!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.