Chương 65: Gà bay chó sủa
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1106 chữ
- 2021-12-31 05:38:12
Sau khi mắng xong, bà cụ Trần cũng vội vàng chạy về nhà. Vừa rồi con gái bà sang đưa áo khoác cho bà, bây giờ con gái lại8 đi gọi điện thoại về nhà họ Cố ở thủ đô, trong nhà chẳng có ai cả. Nghĩ đến việc Cố Trường Tranh còn nằm ở nhà một mình3, bà cụ vô cùng lo lắng?
Nói một cách công bằng thì bà cụ Trần cũng rất thích đứa cháu ngoại Cố Trường Tranh này9, nhưng mà cũng không thích đến mức hơn cả cháu nội. Sở dĩ bà đối xử tốt với Cố Trường Tranh là vì nhà họ Cố đứng sau lư6ng Cố Trường Tranh là gia đình danh giá mà đám nhà nghèo như nhà bà phải tích đức mấy đời mới trèo lên được.
Ông cụ Cố rất lo lắng gọi điện sang cho ông bạn già ở tỉnh Bắc Hà. Bà cụ Cố cũng chẳng buồn ăn cơm nữa, vội vàng chạy về phòng mặc thêm chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài, dặn dò ông Cố:
Con trai, trong tay con còn tiền không? Nếu không đủ tiền thì chỗ mẹ vẫn còn, con cầm lấy trước đi, đừng để Trường Tranh đến bệnh viện rồi mà mình lại không có tiền đóng viện phí.
So với bà cụ Cố gặp chuyện là rối hết cả đầu không biết phải làm sao, ông cụ Cố lý trí hơn nhiều. Sau khi gọi điện thoại xong, ông dần bình tĩnh lại, giải thích với bà cụ Cố:
Về ăn cơm trước đi, tôi đã gọi điện thoại sang bên Bắc Hà rồi, cứ đến bệnh viện nhân dân huyện kiểm tra một lần trước đã. Nếu bệnh viện huyện cảm thấy khó giải quyết thì lập tức chuyển sang bệnh viện nhân dân tỉnh. Nếu bệnh viện nhân dân tỉnh cũng không chữa trị được thì lập tức chuyển tới thủ đô.
Ông cụ Cố nghe thấy tiếng khóc của bà cụ Cố thì bực mình, ông nói với con trai đã mặc thêm quần áo xong đang chuẩn bị ra ngoài:
Con đi vào phòng sách với ba, ba có việc muốn nói với con.
Ông Cố không rõ vì sao ba lại muốn nói chuyện với mình trong thời điểm khẩn cấp này, nhưng ông biết từ trước đến nay ba mình làm việc luôn rất đáng tin, nên cũng kìm sự nghi hoặc trong lòng lại, đi theo ông cụ Cố lên tầng.
Ăn cơm? Ăn cái rắm ý!
Trường Tranh ngất xỉu ở nhà bà ngoại nó. Ban nãy là mẹ Trường Tranh gọi điện tới, tôi phải mau chóng gọi điện thăm hỏi bên tỉnh Bắc Hà mới được. Bây giờ nhà ai cũng đang bận ăn tất niên, nhà bà ngoại Trường Tranh lại xa, đi lại không tiện. Nếu chúng ta không nhờ quan hệ thì sợ là phải mồng hai xe cứu thương mới đến được đó!
Ống nghe điện thoại có tuổi thọ ba bốn mươi năm rơi
cạch
xuống bàn, khiến mọi người trong phòng giật nảy mình.
Bà cụ Cố buồn bực nhìn ông, hỏi:
Ông nó, ông làm sao thế? Đêm tất niên mà sao ông cứ hoảng hốt thế là sao? Ai gọi điện thoại đến cho ông đấy, người đó chẳng biết lựa lúc gì cả, qua năm mới cũng không chịu để người ta yên bình! Ông đừng để ý đến họ, mau qua đây ăn cơm đi!
Thấy trời đã bắt đầu nhá nhem tối, nhà nhà đều đã dọn cơm tất niên, có một số gia đình nấu sớm sớm thì đã bắt đầu ăn cơm. Người giúp việc của nhà họ Cố vừa mới bưng cơm tất niên lên bàn, ông cụ Cố bỗng nhận được điện thoại của con dâu, sau đó thì lại nghe được tin Cố Trường Tranh đột nhiên ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh qua điện thoại.
Bà 5cụ Trần chạy về nhà trông Cố Trường Tranh. Bà Cố ra cửa hàng mậu dịch để gọi thẳng điện thoại về nhà ông cụ Cố. Chuyện ông cụ Cố ép Cố Trường Tranh nhập ngũ bà không nhắc tới nửa lời, chỉ nói rằng Cố Trường Tranh đột nhiên ngất xỉu, cần nhà họ Cố nghĩ cách đến đưa người đi bệnh viện, còn phải đưa đến bệnh viện tốt nhất ở thủ đô!
Tuy trong lòng bà Cố rất giận cách làm việc độc đoán, chuyên quyền của chồng và cha chồng, nhưng bà cũng biết bây giờ không phải lúc cãi vã. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là Cố Trường Tranh đang hôn mê.
Bây giờ bên bệnh viện đã có quy trình cấp cứu khẩn cấp rồi, chắc chắn họ sẽ dốc hết sức lực để cứu Trường Tranh. Mọi người mau ăn mấy miếng lót bụng trước đi. Chị Trương, chị chuẩn bị mấy món ăn đơn giản bỏ vào trong hộp đựng cơm đi. Chắc chắn Trường Tranh và mẹ nó còn chưa ăn cơm, nếu nó được chuyển đến thủ đô thì chúng ta sẽ mang cơm qua đó.
Nghe những điều ông cụ Cố sắp xếp, bà cụ Cố mới thở phào nhẹ nhõm, bà ngơ ngác ngồi bên bàn ăn, gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng, nhai mấy miếng thì che mặt khóc:
Trường Tranh đáng thương của bà…
Ông cụ Cố đóng cửa phòng sách lại, rút một điếu thuốc lá ra, châm lửa, rồi hít mạnh một hơi, bị khói thuốc làm sặc đến mức phải ho khan. Ông cụ ngậm điếu thuốc trong miệng, rút một quyển sổ da màu đen sáng bóng ra đưa cho ông Cố:
Tự con xem đi, đây là hoàn cảnh hiện giờ của nhà họ Cố chúng ta.
Đáng lẽ ra Trường Tranh nên được bồi dưỡng thành người nối nghiệp, nhưng mà bản thân Trường Tranh không muốn theo chính trị, bây giờ còn xảy ra việc này, mẩu tin tức mà vợ con đăng trên báo lại càng đẩy cả nhà họ Cố lên trên đống lửa. Cho dù ba có lòng muốn đè tin tức xuống thì cũng không thể che hết được.
Con nói thật với ba đi, rốt cuộc Trường Tranh bị thương thế nào? Không phải trước đó con bảo đầu nó bị thương nặng à? Sao chưa chữa khỏi mà đã xuất viện rồi, mà sao hơn nửa tháng nó mới ngất tiếp? Có phải những kẻ đối đầu với nhà ta đã giơ móng vuốt đến chỗ Trường Tranh rồi không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.