Chương 66: Tìm đối tượng cho cố trường tranh!


Thử nghĩ mà xem, Tết nhất nhà nào cũng ru rú trong nhà chuẩn bị cơm tất niên, bỗng có tiếng xe cứu thương chạy vào thôn, phía sa8u còn có mấy chiếc xe con màu đen mà ở trong thôn hầu như không thể nhìn thấy, thì oai phong cỡ nào?

Chuyện con gái nhà3 họ Trần gả cho nhà giàu vốn đã rất nổi tiếng ở trong cái thôn nhỏ này, lại thêm nửa tháng nay mẹ Cố thường xuyên xuất hiện ở t9rong thôn xóm, nên người dân trong thôn căn bản không cần nghĩ cũng có thể đoán được những chiếc xe con này chạy đến đâu.
<6br>Còn như chiếc xe cứu thương mang theo điềm xấu trong mắt người dân trong thôn thì lại bị mọi người coi thành xe mở đường. Ch5o dù có kẻ không có mắt, dám chặn đường chiếc xe con đắt tiền, quý giá kia, thì cũng chẳng ai không muốn sống mà chặn xe cứu thương cả.

Ai biết người nằm trong xe cứu thương bệnh nặng đến đâu chứ? Nhỡ bọn họ chặn đường bừa bãi, làm ảnh hưởng đến bệnh nhân trong xe, thì có khác gì đang gián tiếp giết người không?
Xe cứu thương hú ầm ĩ chạy đi. Có người thấy cửa nhà bà cụ Trần không khóa thì tốt bụng định sang đóng cửa hộ, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta run sợ: Bà cụ Trần vội vội vàng vàng từ nhà vệ sinh lao ra, đẩy đám người đang hóng hớt chạy thẳng ra ngoài. Thấy xe cứu thương đã chạy mất bóng dáng rồi thì bà đổ hết cơn giận lên nhà Trần Mậu Tài.
Bà cụ Trần sầm mặt đi vào trong sân nhà Trần Mậu Tài, đóng sầm cổng nhà lại, mặt mũi hằm hằm đi vào trong nhà. Thấy Lý Mai đang ngồi ở trên giường gạt lệ, Trần Mậu Tài ngồi xổm ở trong bếp nhóm lửa thì thở không ra hơi, bà cụ chỉ vào trong phòng bắt đầu mắng chửi.

Trong đầu chúng mày chứa cái gì đấy? Bã đậu à? Em gái mày một năm về nhà được mấy lần? Bây giờ chẳng dễ gì nó về, tao chỉ nấu cho em gái mày với cháu ngoại mày mấy bữa cơm mà mày đã ghen ăn tức ở? Lòng dạ cao tận mây xanh, mạng mỏng hơn cả giấy, quan trọng nhất là hai con mắt đều mù hết luôn à?

Không phải nói là bà lão Trần bệnh nặng nguy kịch, vừa mới bị xe cứu thương đưa đi à? Thế bà lão mặt mũi hằm hằm trước mặt này là sao?
Xác chết! Vùng dậy!
Một suy nghĩ kinh dị lập tức cuốn sạch tất cả đám quần chúng hóng hớt.
Bà cụ Lý ở đối diện nhà bà cụ Trần nhiều năm mắt rưng rưng, run rẩy chống gậy đi tới chỗ bà cụ Trần,
Chị Trần, có phải chị còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Chị nói với tôi, tôi nhất định sẽ chuyển lời lại cho con cháu chị. Tết nhất rồi chị đừng giày vò nữa…

Bà cụ Trần tức đến đau cả ngực:
Lý Lan Tử, bà nói cái gì thế? Tôi vẫn đang sống sờ sờ đứng ở đây mà bà hỏi tôi còn tâm nguyện gì không à?

Giọng nói hùng hồn, khí thế mạnh mẽ của bà cụ Trần khiến quần chúng hóng chuyện đứng quanh đó sợ run lên.
Tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi và những chiếc xe con đang lao nhanh trên con đường gồ ghề của thôn đã thu hút sự chú ý của những người dân trong thôn sống ở ven đường, ai nấy đều ra ngoài ngó nhìn. Người này cầm một nắm hạt dưa trong tay, người kia bốc một nắm đậu phộng. Họ túm năm tụm ba ở hai bên đường, muốn nhìn xem rốt cuộc trong thôn đã xảy ra việc gấp gì. Thậm chí còn có một số người không biết sợ mà chạy theo chiếc xe con.
Khi thấy bà Cố khóc lóc thảm thiết đi theo chiếc cáng lên xe cứu thương, lập tức có tin đồn truyền ra: Khả năng lớn là bà cụ Trần không chịu được hết năm nay, nếu không thì sao có thể đưa đến bệnh viện vào đúng hôm tất niên chứ?
Không ít người dân trong thôn nhìn thấy cảnh tượng lớn ấy, trong lòng thầm hâm mộ. Bọn họ đều cảm thấy bà cụ Trần có phúc, sinh được một đứa con gái giỏi giang, đến lúc chết cũng được chết mát mặt như thế, chứ không giống những kẻ quê mùa như bọn họ, cả đời cũng chẳng được sống thể diện dăm ba bữa.

Em gái mày một mình đi theo xe cứu thương, chúng mày cũng không biết ra giúp một tay à? Tốt xấu gì cũng phải có người đi cùng chứ! Tết nhất thế này mà chúng mày làm vậy là có ý gì? Định không nhìn mặt nhau luôn nữa hả? Sao lại được cả một lũ ngu thế này cơ chứ, để tao xem sau này chúng mày còn mặt mũi nào đến nhà em gái mày!

Trần Mậu Tài bị mẹ ruột mắng thành con chim cút, ngay cả Lý Mai cũng đã thầm hối hận trong lòng.
Bà cụ Trần hùng hổ đi ra khỏi cổng nhà Trần Mậu Tài, suýt nữa thì dọa cho mấy người đến hóng hớt ngã xuống đất.
Bà cụ Lý ngẩn ra, lấy một chiếc khăn tay nhăn nheo trong túi áo ra, lau đôi mắt toét nhèm, kinh ngạc hỏi:
Chị Trần, chị không sao à? Vừa rồi tôi nghe cháu tôi nói nhà chị có người bị xe cứu thương đưa đi. Đến khi tôi đi ra cửa thì nghe người ta nói người được đưa đi là chị. Rõ ràng xe cứu thương đã đi mất hút rồi, chị lại xuất hiện ở đây, tôi cứ tưởng là chị xác chết vùng dậy!


Cuối cùng thì bà cụ Trần cũng hiểu được chuyện nhảm nhí này, bà nhổ nước bọt xuống đất, bực bội nói:
Là đứa mù nào nói linh tinh đấy? Cháu ngoại tôi bị thương phải đưa đến bệnh viện nhân dân khám bệnh. Cơ thể, xương cốt bà lão này còn tốt chán, tôi còn đang đợi bế chắt ngoại tôi kia kìa!


Đám người xúm lại xem dần tản đi, chỉ còn lại hai bà lão là bà cụ Lý và bà cụ Trần đứng ở đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.