Chương 68: Đùn đẩy việc cho nhau
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1215 chữ
- 2021-12-31 05:38:08
Chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô đưa kết quả kiểm tra đo lường và hình ảnh cho Cố Chính Sinh.
Hạ Thuần Phong bĩu 8môi, ông biết rõ những người ở bệnh viện quân đội đều là bác sĩ Tây y chính quy, vốn chán ghét vọng, văn, vấn, thiết của Đông y nên đứng hẳn san3g bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn trộm hình ảnh đo lường mấy lần. Đáng tiếc, với những phương pháp kiểm tra đo lường này của Tây y thì ông cũng chỉ 9là tay mơ. Xem chơi còn được, nhưng nếu muốn nhìn ra được điểm gì thì ông còn không bằng cả sinh viên học y bình thường.
() Vọng, văn, 6vấn, thiết: Nhìn, nghe, hỏi, sờ. Bốn phương pháp thăm khám bệnh của Đông y.
Tối đa là ba mươi phần trăm.
Cố Chính Sinh nói xong lại hỏi người đứng đầu kia:
Ông thì sao? Vì tôi lớn tuổi, điều kiện sức khỏe và tinh thần không cho phép. Theo lý thuyết ông còn trẻ, tỉ lệ phẫu thuật thành công sẽ cao hơn tôi, ông nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
Chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô vốn muốn nói bản thân chắc chắn bốn mươi phần trăm, nhưng nghe Cố Chính Sinh nói ra kết quả thận trọng như vậy thì ông cũng không dám nói thật, đành cười khổ trả lời.
Nhóm bác sĩ đang xem kết quả hội chẩn trong đó có cả Cố Chính Sinh, sắc mặt đều tái nhợt, trong lòng tất cả mọi người đều có đáp án cho vấn đề mà Hạ Thuần Phong hỏi.
Người nằm trong phòng bệnh chính là cháu nội của Cố Chiến, là con trai của Cố Quốc Đống, cháu đích tôn nhà họ Cố.
Nếu Cố Trường Tranh có chút vấn đề thôi thì dù Cố Chiến và Cố Quốc Đống không truy cứu trách nhiệm bọn họ thì sự nghiệp của bọn họ cũng sẽ chấm dứt từ đây.
Cố Chính Sinh cũng thầm biết, dù ông và Cố Chiến cùng họ Cố, có khi năm trăm năm trước là người cùng một nhà cũng nên, thế nhưng đời này không có chút liên quan nào. So với Cố Chiến cầm quyền thì ông chỉ là một bác sĩ kiếm cơm bằng tay nghề.
Cố lão, nếu để ông làm phẫu thuật mở hộp sọ này thì ông chắc chắn bao nhiêu phần trăm?
Người đứng đầu khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi Cố Chính Sinh.
Sau khi Cố Chính Sinh trầm mặt xem tất cả kết quả kiểm tra đo lường bốn năm lần xong thì thở một hơi thật dài, giơ ba ngón tay.
Một người đến đây dẫn tôi đi xem bệnh nhân nào. Đông y của 5chúng tôi không chú trọng mấy thứ không chân thật này. Chưa gặp bệnh nhân đã muốn chữa bệnh, mấy người muốn xây vườn trên không trung à!
Hạ Thuần Phong nói vài câu cay độc, vẫy mấy bác sĩ đến từ bệnh viện nhân dân tỉnh X:
Mấy người kia, dẫn tôi tới phòng bệnh gặp bệnh nhân.
Cả ngày chỉ biết dùng dao mổ, phẫu thuật mở hộp sọ có thể làm linh tinh sao? Chỉ cần tay hơi run một cái cũng mất một mạng người rồi. Bệnh nhân bình thường mấy người bồi thường chút tiền là xong việc. Nhưng người đang nằm đấy là ai nào? Một đám óc heo!
Tôi cũng chỉ là chắp vá lý luận suông. Nếu thật sự cầm dao mổ thì ngay cả ba mươi phần trăm cũng không dám chắc. Không được, không được. Nếu để tôi thực hiện phẫu thuật thì xác suất thành công thật sự quá thấp. Tôi thấy nên để Tiểu Lưu thực hiện. Tiểu Lưu học Tiến sĩ ở nước M, năng lực thực hành rất tốt. Nếu để cậu ấy thực hiện phẫu thuật này thì xác suất thành công chắc chắn sẽ cao hơn tôi!
Tiểu Lưu tự dưng bị đùn đẩy công việc mà sợ đến nỗi suýt chút nữa thì khóc. Anh ta thật sự học Tiến sĩ y học ở nước M. Nhưng không có nghĩa là năng lực thực hành của anh ta rất tốt… Anh ta về nước đã hơn hai năm rồi, cũng đã thực hiện không ít những ca phẫu thuật nhỏ, nhưng lại chưa từng thực hiện một ca phẫu thuật nào có độ khó và nguy hiểm như vậy. Bây giờ đột nhiên giao ca phẫu thuật với độ khó kinh khủng này cho anh ta thực hiện hả, rốt cuộc là người giao nhiệm vụ này cho mình oán hận mình nhiều cỡ nào?
Ai mà không biết, thực hiện thành công ca phẫu thuật này sẽ lập công lớn. Nhưng nếu thất bại thì cũng đồng nghĩa với tương lai tăm tối… Anh ta đã vào khoa Ngoại Thần kinh tốt nhất bệnh viện Quân khu thủ đô, một thời gian nữa, chắc chắn có thể leo lên đỉnh cao của lĩnh vực khoa Ngoại Thần kinh trong nước, hoàn toàn không cần phải đánh cuộc cả tương lai mà làm liều một lần như vậy!
Tiểu Lưu giọng nghẹn ngào nói:
Chủ nhiệm, ông không biết nền tảng của tôi sao? Dù tôi có học Tiến sĩ ở nước M, nhưng không phải ông không biết cái trường đại học kia của tôi là thế nào? Chỉ là một trường không có tiếng tăm gì, dùng tiền cũng có thể mua được bằng, mà học vị Tiến sĩ kia cũng chẳng là gì cả! Còn nữa, ai nói với ông năng lực thực hành của tôi tốt? Năng lực thực hành của tôi không tốt chút nào. Ông bảo tôi cạo đầu giúp bệnh nhân thì còn được chứ bảo phẫu thuật mở hộp sọ thì… tôi thật sự không làm được đâu!
Chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện quân đội thủ đô:
…
Thằng nhóc thối này, nếu trường của cậu, bạn cùng trường của cậu mà biết cậu nói trường đại học của cậu như vậy thì liệu có bóp chết cậu không?
Trường đại học y hàng đầu thế giới lại bị cậu nói thành trường đại học không có tiếng tăm gì, dùng tiền cũng có thể mua được bằng. Có sinh viên như cậu chắc chắn là điều bất hạnh của trường đại học kia!
Nhưng ông lại hiểu tại sao Tiến sĩ Tiểu Lưu lại nói như vậy, dù có nhiều điều muốn nói hơn nữa thì cũng thì có thể gượng cười, lặng lẽ nuốt vào. Người đứng đầu khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô nhìn về phía một nữ chuyên gia khoa Ngoại Thần kinh.
Bác sĩ Thiệu, dù là số lượng ca phẫu thuật mở hộp sọ hay là xác suất thành công thì người đứng đầu luôn là cô. Hay là cô thực hiện ca phẫu thuật này đi?
Bà Thiệu ngây người tại chỗ, bà chỉ tay vào mũi mình, lắp bắp một lúc lâu, nói ra câu khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.