Chương 69: Người thần bí kéo dài sự sống


Mấy chuyên gia khoa Ngoại Thần kinh đến từ bệnh viện Long Thành kia nhìn nhau. Nhưng tình huống gấp gáp, bọn họ cũng chẳng quan 8tâm được nhiều mà hỏi thêm. Họ chóng gọi về bệnh viện Long Thành, suýt chút nữa giục y tá phụ trách trông nom các ca bệnh của b3ệnh viện Long Thành gấp muốn chết.

Người y tá kia tìm một nhóm đồng nghiệp tới, lật năm sáu lần từ đầu đến cuối các ca 9bệnh gần nửa năm qua, hoàn toàn không tìm được bệnh nhân tên là Cố Trường Tranh, chỉ có thể báo lại chi tiết thông qua điện tho6ại, nhưng lại đổi được tiếng hét long trời lở đất từ đầu dây bên kia!


Cô cho rằng tôi rảnh rỗi đùa các cô cho vui chắc5? Chắc chắn có! Mau kiểm tra cho tôi! Từng ca bệnh một, gọi thêm mấy người mà tìm! Nhất định phải tìm được ca bệnh của Cố Trường Tranh, đây là lệnh buộc phải thực thi!


Còn nữa, đừng tìm tên của Cố Trường Tranh. Mấy người gãy tìm tên Tô Hòa, ký tên người nhà bệnh chắc là cái tên Tô Hòa này. Nếu ngay cả tên Tô Hòa này cũng không tìm được vậy thì phiền các đồng chí bệnh viện Long Thành đi tới một nơi bệnh cạnh đại học Long Thành có tên là phòng khám Khánh Dân hỏi xem, người được Tô Hòa cứu kia đưa tới bệnh viện lúc nào? Có lẽ phải như vậy mới có thể tra ra được.

Lúc ấy Cố Trường Tranh mất trí nhớ, chắc chắn là không nhớ được tên mình, manh mối mà ông Cố có thể nghĩ ra được chỉ có Tô Hòa thôi.
Qua khoảng nửa tiếng, chuyên gia khoa Ngoại Thần kinh đến từ bệnh viện Long Thành kia hớn hở cầm một tờ giấy đi ra từ văn phòng bác sĩ Chủ nhiệm, đưa tờ giấy cho mọi người xem:
Đây chính là thuốc mà khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Long Thành chúng ta dùng lúc tiếp nhận chẩn bệnh. Mọi người nhìn xem có tác dụng không?

Cố Chính Sinh cau mày nhìn một lúc lâu rồi nói:
Trong tình huống bình thường, phương án điều trị như vậy hoàn toàn không thể tạo ra được hiệu quả mà chúng ta đã thấy. Nhưng mọi thứ luôn có sự bất ngờ, có lẽ thể chất của bệnh nhân đặc biệt phù hợp với những loại thuốc này! Trước mắt cứ điều trị theo phương án này đã. Nếu tình trạng của bệnh nhân có thể ổn định lại thì chúng ta đừng đổi mới phương án điều trị nữa. Nếu tình trạng của bệnh nhân xấu đi thì chúng ta lại đổi phương án điều trị khác.


Phương án điều trị khác là gì?
Chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô khiêm tốn học hỏi.
Cố Chính Sinh nghẹn lời. Ông nặng nề trả lời:
Phẫu thuật mở hộp sọ.

Y tá nghe điện thoại nhìn nhóm y tá ngồi xổm khắp phòng, thầm tủi thân, nhưng lại không dám nói gì, liên tục trả lời điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, cô cũng lao vào từng chồng từng chống bệnh án cao như núi.
Mỗi ngày, bệnh viện Long Thành đón bao nhiêu bệnh nhân, đặt một quyển bệnh án ở đằng kia thì không nói nên điều gì. Nhưng đặt chung bệnh án lưu trữ của nhiều bệnh nhân như vậy lại khiến cho người ta đau đầu biết bao nhiêu.
Ông Cố vẫn rất lý trí, ông nghĩ một lúc, nói với bác sĩ bệnh viện Long Thành:
Không cần kiểm tra hết. Chỉ cần tra nửa đầu tháng Chạp là được. Chính là hai ngày mà khoa y bệnh viện Long Thành cho nghỉ phép kia.

Phương án điều trị của bệnh viện Long Thành đề ra phù hợp với quy định. Nhưng chỉ vài loại thuốc đơn giản thường dùng, vốn không thể có hiệu quả như vậy được. Chẳng lẽ Tây y cũng coi trọng sự đơn giản?
Thuốc càng đơn giản lại càng chữa được bệnh nặng?
Sao câu này nghe như đang nói đùa thế!
Dù có tác dụng hay không thì chuyên gia khoa Ngoại Thần kinh đến từ bệnh viện Long Thành kia vẫn rất kích động.
Trình độ khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô đứng số một số hai cả nước. Bây giờ, ngay cả chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô muốn có bệnh án chẩn đoán của khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Long Thành bọn họ. Dù không thể nói trình độ của khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Long Thành vượt qua khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô. Nhưng có thể nói rõ, khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Long Thành đã có điểm độc đáo riêng của mình.
Chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô nhận lấy tờ giấy, vội vàng nhìn vài lần, nỗi nghi hoặc trong mắt càng nhiều hơn.
Tình trạng bây giờ của Cố Trường Tranh đã rất không ổn rồi. Nếu tình trạng lại xấu đi, thì nói không chừng máu tụ sẽ lan ra, khối u sẽ bị vỡ ra… Nếu thật sự đến bước đó thì dù có phẫu thuật mở hộp sọ cũng chưa chắc có thể cướp mạng của Cố Trường Tranh về từ tay của Diêm Vương.

Cố Chính Sinh liếc nhìn Cố Chiến gửi gắm hy vọng vào mình kia. Thầm chuẩn bị xong cho tình huống xấu nhất, khó giữ được thanh danh, thân bại danh liệt.

Ông vẫy tay gọi Chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh bệnh viện Quân khu thủ đô lại, khẽ thở dài nói:
Chuẩn bị thuốc theo phương án điều trị kia. Liều thuốc đầu tiên nhẹ thôi, sau này sẽ từ từ tăng liều lượng. Nhớ phải giám sát chỉ số sức khỏe của bệnh nhân bất cứ lúc nào. Cứ hai tiếng phải quan sát tình trạng máu tụ và khối u.


Dặn dò xong, Cố Chính Sinh liên tục lắc đầu, phủ định những lời mình vừa mới nói:
Hai tiếng thì lâu quá, trong khoảng thời gian đó có thể có rất nhiều biến cố xảy ra. Nửa tiếng kiểm tra một…


Bên này Cố Chính Sinh còn chưa dặn dò xong, Hạ Thuần Phong trong phòng bệnh đã kinh ngạc chạy ra, nắm tay Cố Chiến hét lên.


Lão Cố, có phải trước đó cháu trai của ông đã từng tìm người khác khám bệnh rồi không? Tôi nghĩ, người có thể dùng thuốc kéo dài sự sống cho cháu nội ông không nhiều. Dù ông Phác biết dùng thuốc, nhưng ông ta không có bản lĩnh này.



Chẳng lẽ là lão Tiết ở thành phố S? Nhưng không phải nửa năm trước lão Tiết đã mất rồi sao? Dù ông ấy có sống lại thì thuốc giữ mạng này cũng không dễ đưa cho người ngoài như vậy. Ở thời điểm quan trọng, thuốc giữ mạng này chính là một cái mạng đấy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.