Chương 70: Phán đoán của trương khánh dân



Người nhặt được Trường Tranh là một sinh viên tỉnh X. Con bé làm công ở một phòng khám. Nghe nói người đưa Trường Tranh đến bệnh việ8n là con bé, sau đó bệnh viện nói Trường Tranh không sao, mà con bé lại được nghỉ nên đã dẫn Trường Tranh về nhà mình. Ba nói xem, c3ó phải bác sĩ phòng khám kia cho Trường Tranh uống thuốc gì không?


Không phải ông Cố coi thường Tô Hòa, mà thật sự là vì mộ9t bác sĩ già như Trương Khánh Dân ở phòng bệnh có
dáng vẻ danh y
hơn một sinh viên như Tô Hòa.

Ông cụ Cố suy nghĩ, đưa ra 6quyết định:
Vậy thế này, Quốc Đống, bây giờ anh đi Long Thành một chuyến. Dù có chỉ là một chút hy vọng cũng không thể bỏ qua.

Ông cụ Cố không ngốc. Ông thấy Hạ Thuần Phong và Cố Chính Sinh không đảm bảo có thể chữa được thì đã biết bệnh của cháu nội ông cũng khiến hai vị chuyên gia tài giỏi nhất nước này cảm thấy khó giải quyết rồi. Nếu vậy thì chỉ có thể gửi gắm hy vọng một chỗ khác thôi.
Ông Cố gật đầu, sau khi kéo bà Cố sang bên cạnh dặn dò vài câu thì vội vàng rời đi.

Tỉnh X, huyện Tế Nguyên, thôn Tô Gia.

Chẳng lẽ bố mẹ Tô Hòa có tiền nhưng cố tình ngăn cản không cho con bé học đại học?

Sắc mặt Trương Khánh Dân dần u ám. Ông quyết định rồi, lát nữa gặp bố mẹ Tô Hòa ông nhất định phải nói chuyện rõ ràng. Nếu vì lý do gia đình mà ảnh hưởng đến tương lai của cô con gái tốt như vậy thì thật đáng tiếc.
Cố Quốc Đống nhìn Tô Hòa, trong lòng vẫn thấy rất phức tạp. Nhưng lúc này ông cũng chẳng quan tâm đến nói chuyện khách sáo mà hỏi thẳng Tô Hòa:
Trong tay đã có tiền dư, tự nhiên nhà họ Tô đón năm mới rất đầy đủ, có cá có thịt, có sủi cảo. Đây là lần đón Tết sung túc nhất trong hai mươi năm làm dâu nhà họ Tô của Lý Thục Phân.
Tô Kiến Quốc cũng thấy rất vui. Ông thấy Lý Thục Phân và Tô Hòa cả ngày bận tối mắt tối mũi bèn chủ động nhận nhiệm vụ đếm giấy. Dù ông gãy chân không thể đi lại, nhưng vẫn có thể đảm nhiệm việc ngồi trên giường gạch đếm giấy. Có Tô Kiến Quốc góp sức, tốc độ in bài thi tăng lên không ít.
Mùng hai Tết, vừa mới qua giữa trưa.
Tô Hòa khóc không ra nước mắt nhìn linh thảo non màu tím đen trong tay mình, chỉ có thể nhanh chóng lấy một cốc đựng nước ấm ra, thả Hắc Ngọc Thảo non vào.
Hắc Ngọc Thảo tan trong nước nóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tan nhanh đến mức ngay cả bóng mờ cũng không thấy, chỉ còn lại một cốc nước màu tím đen.

Ba, đây là thuốc mới bào chế cho ba. Ba uống xem có tác dụng không?


Dược tính của thuốc này khá mạnh. Nếu lát nữa bố cảm thấy khó chịu thì gọi con. Con và mẹ… Chết tiệt, sao ba của Cố Trường Tranh lại đến đây?

Tô Hòa vô tình nhìn ra cửa, kết quả là nhìn thấy Cố Quốc Đống vội vội vàng vàng chạy vào, sau lưng Cố Quốc Đống còn có hai vợ chồng Trương Khánh Dân đi theo.
Trương Khánh Dân thấy nhà của Tô Hòa khá tốt. Trên xà nhà còn treo một cái chân giò thì ngờ vực trong lòng, không phải gia cảnh nhà Tô Hòa túng thiếu đến nỗi không thể đóng được tiền học, tiền sinh hoạt sao? Nhưng sao nhìn cái nhà chẳng giống chút nào thế?
Tô Hòa làm liên tục suốt hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ mới in gần xong bài kiểm tra dùng cho hai lượt ôn thi. Cô nói với Lý Thục Phân, sau này in bài thi có thể chậm lại, không cần làm gấp rút như vậy nữa.
Lượt ôn tập thứ hai có mười ngày, lượt thứ ba chỉ có năm ngày. Trong mười ngày phải in đủ bài thi cần dùng trong năm ngày, hoàn toàn không cần phải tăng tốc.
Điều thật sự khiến Tô Hòa kích động chính là, vài cây linh dược cô trồng trên bệ cửa sổ kia đã nảy mầm. Đặc biệt là Hắc Ngọc Thảo đã nảy mầm từ trước Tết kia, bây giờ đã lớn cỡ giá đỗ. Chắc chắn qua khoảng hơn nửa tháng nữa là cây dược liệu kia cũng đến lúc có thể sử dụng được rồi.
Tô Hòa bưng canh Hắc Ngọc Thảo cho Tô Kiến Quốc, tận mắt nhìn Tô Kiến Quốc uống một hơi hết một nửa cốc, tim cô như bị bóp nghẹn, cô hỏi Tô Kiến Quốc:
Ba, ba không sợ con cho độc vào cốc thuốc này sao? Sao ba không hỏi câu nào mà đã uống ngay như thế?

Tô Kiến Quốc cười ngây ngô đặt cốc xuống:
Con là con gái ba, con lại hại ba chắc? Lúc tất cả mọi người mặc kệ người tàn tật như ba, chỉ có con và mẹ con bằng lòng chăm sóc ba. Ba không tin hai người thì còn tin ai?

Có mấy câu Tô Kiến Quốc không nói ra, đó là dù trong thuốc Tô Hòa đưa ông thật sự có độc thì ông cũng sẽ nhận. Bây giờ ông chỉ hy vọng Tô Hòa và Lý Thục Phân có thể sống vui vẻ. Còn những người khác, ông không muốn quan tâm, cũng chẳng lo nổi.
Linh dược được gọi là linh dược vì chúng có công hiệu kỳ diệu, có thể cứu sống người chết.
Nếu ở núi Dược Vương ở thế giới kia thì muốn sử dụng được dược linh như Hắc Ngọc Thảo cũng phải cần thì ít nhất mười năm, hai mươi năm. Nhưng ở thế giới hiện tại của Tô Hòa thì không cần vậy nữa. Nếu muốn Hắc Ngọc Thảo giúp những tu sĩ kia mọc lại xương, mọc lại tay chân bị gãy thì phải cần đến loại thuốc có hiệu lực dồi dào. Nhưng bây giờ, Tô Hòa dùng Hắc Ngọc Thảo để cứu Tô Kiến Quốc, cơ thể người bình thường chắc chắn không chịu được dược lực mạnh như vậy, nên chỉ cần linh thảo non là được.
Tô Hòa muốn nhanh chóng tới Quỷ Kiến Sầu xem tụ linh trận đã thiết lập xong, nên lúc sờ Hắc Ngọc Thảo hơi thất thần, không ngờ lại bẻ gãy chồi Hắc Ngọc Thảo.

Cô Tô, có phải cháu từng cho Trường Tranh uống thuốc gì không? Hiện tại Trường Tranh hôn mê bất tỉnh, độ nguy hiểm của việc phẫu thuật mở hộp sọ quá lớn. Bác sĩ ở bệnh viện nói, trước đó chắc chắn Trường Tranh đã từng uống thuốc có thể khống chế việc máu tụ lan rộng và khối u phát triển. Chúng tôi đã kiểm tra bệnh án của bệnh viện Long Thành, cũng đã hỏi bác sĩ Trương rồi. Hy vọng cuối cùng đặt cả vào cháu đấy.


Tô Hòa cau mày, Cố Trường Tranh hôn mê bất tỉnh rồi sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.