Chương 71: LÀ CHÁU!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1227 chữ
- 2021-12-31 05:38:03
Còn cả cái chân bị thương của Tô Kiến Quốc nữa. Bây giờ cô vẫn không thấy Tô Kiến Quốc nói chân có cảm giác. Chẳng lẽ canh Hắc Ngọc Thảo không có 8tác dụng?
Tô Hòa thật sự đặt tất cả hy vọng bình phục hai chân của Tô Kiến Quốc vào canh Hắc Ngọc Thảo. Nếu canh Hắc Ngọc Thảo không có t3ác dụng thì muốn chữa khỏi chân cho Tô Kiến Quốc cũng chỉ có thể dùng dược liệu bình thường từ từ điều dưỡng. Muốn chữa khỏi hoàn toàn thì thật s9ự khó như lên trời.
Bác sĩ già Trương Khánh Dân như hiểu ra điều gì, vuốt chòm râu nói:
Thông thì không đau, đau thì không thông. Nếu cảm giác mà ông nói là thật thì chỗ kia đau vì mạch máu không thông, nhưng sau đó lại hết đau thì chứng tỏ mạch máu đã thông rồi. Đây là chuyện tốt!
Tô Hòa gật đầu, dùng tay ấn lên đùi Tô Kiến Quốc, mở miệng an ủi:
Ba, chân ba bị thương quá lâu. Vì ba không nhờ người bó xương nên nhiều chỗ mạch máu bị lệch. Lúc trước con bó xương lại giúp ba một lần thì xương mới trở lại vị trí cũ.
Thật ra cơ thể nhẹ nhõm, trẻ trung nhanh nhẹn không phải là
Thần nông bản thảo kinh
nói lung tung. Mà lúc địa hoàng tươi lớn thành linh dược, thật sự có thể giúp cơ thể nhẹ nhõm, khoan khoái và nhanh nhẹn, xem như là một vị linh dược thường xuyên được dùng tới.
Trương Khánh Dân bừng tỉnh hiểu ra, vỗ gáy một cái, cảm khái nói:
Bác sớm biết cháu biết sử dụng thuốc không theo khuôn mẫu, lại không ngờ cháu sử dụng thuốc theo ý mình như vậy. Thật sự không ngờ được. Địa hoàng tươi vốn là bài thuốc nối xương gắn cốt hay, còn có thể trừ nóng lạnh… Dược liệu này vào tay cháu, lại thật sự không lãng phí!
Bác sĩ già Trương Khánh Dân nghe Tô Hòa nói xong, đặc biệt bắt mạch giúp Tô Kiến Quốc, lại nhìn chân bị thương của ông, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, hỏi Tô Hòa:
Chân của ba cháu là cháu chữa à? Thông thường sau khi chân bị thương, cơ thể dễ bị nóng trong. Nhưng ba cháu lại không có dấu hiệu bị nóng trong người nào cả. Cháu dùng thuốc gì vậy?
Địa hoàng tươi.
Bây giờ có thuốc này làm thông huyết mạch giúp ba thì chắc sẽ không để lại di chứng gì. Qua bốn năm ngày lại uống thuốc lần nữa, chỗ xương bị thương cũng đã khá ổn rồi. Sau này ba ăn nhiều đồ bổ xương hơn, cẩn thận nghỉ ngơi. Qua tháng Giêng là ba có thể đi lại được rồi.
Tô Kiến Quốc kích động đến nước mắt rơi đầy mặt, liên tục gật đầu.
Thấy Trương Khánh Dân vẫn không hiểu. Tô Hòa bổ sung:
Trong
Thần Nông bản thảo kinh
() có ghi lại, địa hoàng tươi vị ngọt, lạnh. Chủ trị tổn thương gân cốt, nội thương ngũ tạng, thanh trừ chứng máu tắc nghẽn ứ trệ, bổ dưỡng cốt tủy, phát triển cơ bắp. Nấu canh uống có thể giải được chứng sợ lạnh, phát sốt, trừ tà khí tích tụ trong bụng, trị các chứng chân tay tê bì, đau nhức do phong thấp gây nên. Dùng trong thời gian dài, cơ thể nhẹ nhõm, trẻ trung.
() Thần Nông bản thảo kinh: một bộ sách kinh điển, là bộ khảo cứu cấy thuốc cổ nhất trong dược vật học.
Ngay lúc cô do dự, trong phòng bất ngờ truyền tới tiếng gọi.
Tô Hòa vội vàng chạy vào phòng, thấy đầu Tô Kiến6 Quốc đầy mồ hôi, hỏi:
Ba, ba cảm thấy thế nào rồi?
Tô Hòa chỉ biết Trương Khánh Dân là một bác sĩ trong phòng khám nhỏ cạnh Đại học Long Thành, nhưng lại không biết Trương Khánh Dân còn là một Giáo sư được mời về dạy khoa Y của Đại học Long Thành. Nếu Tô Hòa học năm ba hoặc năm tư, tất nhiên sẽ nghe được cái tên
Sát thủ mặt lạnh
mà sinh viên vừa nghe đã sợ mất mật của Trương Khánh Dân.
Trên lớp học của Trương Khánh Dân, khó khăn lắm thành tích thi cuối kỳ của người chăm học nhất lớp mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Còn những người nước tới chân mới nhảy kia thì tất nhiên là không qua!
Tô Hòa cười trừ, từ chối cho ý kiến.
Bài học đầu tiên của đệ tử nhập môn núi Dược Vương chính là học thuộc sách thuốc. Sau khi học thuộc lòng
Thần Nông bản thảo kinh
xong lại đi học thuật toán, chuẩn bị dược liệu bào chế thuốc.
Nghe Trương Khánh Dân sùng bái trình độ y thuật của Tô Hòa như thế, hai mắt ông Cố tỏa sáng, ông nhỏ giọng hỏi:
Giáo sư Trương, tài nghệ y học của cô Tô này thật sự cao vậy sao?
Mặt Tô Kiến Quốc đỏ lên, giọng không ngừng run rẩy:
Ngứa... Như có thứ gì chui ra 5chui vào trong chân ấy, vừa nóng vừa mát. Lúc những thứ kia chui vào trong chân, có những nơi rất thông thoáng, cảm thấy thoải mái. Nhưng có chỗ rất căng, nhưng lúc thứ kia chui vào thì những chỗ bị đau kia lại không còn đau nữa.
Tô Hòa nghe vậy, tảng đá đè trong lòng nhanh chóng rơi xuống.
Kiếp trước, Tô Hòa là Dược Hoàng núi Dược Vương, đâu chỉ
Thần Nông bản thảo kinh
, mà tất cả sách cổ của những thầy thuốc qua các thời đại trong tàng kinh các của núi Dược Vương đều được cô xem mấy lần, còn thuộc làu. Trải qua nhiều năm học đi đôi với hành, có lẽ những thứ kia đã hòa làm một với linh hồn của cô rồi, dựa vào triệu chứng bệnh để đưa ra phương thuốc có lợi nhất chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi.
Ở một vài khía cạnh, ông Cố biết nhiều hơn Tô Hòa, ví dụ như thân phận của Trương Khánh Dân.
Trương Khánh Dân nghe ông Cố gọi mình như vậy, vuốt râu cười:
Tôi không nói y học, chỉ nói về khía cạnh Đông y thôi.
Vì để ông Cố tin, Trương Khánh Dân còn lấy chuyện của bản thân làm ví dụ để thuyết phục:
Bạn già của tôi bị thấp khớp lâu năm. Tìm không ít bác sĩ trong nước, tôi cũng từng sai người mời cả mấy vị chuyên gia y học giỏi nhất nước sống ở thủ đô về khám nhưng không khỏi, thậm chí tôi còn chuẩn bị đưa bà nhà tôi tới nước M khám. Sau đó, con bé Tô kê chút thuốc, không ngờ bây giờ chân bạn già của tôi đã không còn khó chịu. Hai ngày trước còn lẩm bẩm suốt, nói là đợi con bé Tô quay về Long Thành sẽ bảo con bé tới khám lại chân giúp bà ấy đấy!
Tô Hòa nghe Trương Khánh Dân ca ngợi mình như vậy, bình tĩnh sửa lại:
Bác Khánh Dân, thật ra Tây y của cháu cũng không kém.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.