Chương 72: BỊ ĐUỔI HỌC
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1050 chữ
- 2021-12-31 05:38:30
Trương Khánh Dân thấy không giấu được Tô Hòa nên thở dài nói tin tức ông biết được.
Khi kết thúc học kỳ, cháu có mâu thuẫn với một b8ạn trong phòng đúng không? Nghe nói cháu còn đánh người ta nữa. Bây giờ người nhà của bạn đó lên nói chuyện với nhà trường rồi. Trường học b3ảo sẽ ghi vào hồ sơ của cháu, đợi cháu về trường rồi xử lý. Nhưng bố mẹ của sinh viên kia không đồng ý, yêu cầu nhà trường phải đuổi học chá9u.
Bác đã nói chuyện với trưởng khoa. Ban đầu nhà trường chuẩn bị điều tra sâu về chuyện này để đưa ra kết luận. Nhưng các bạn cùn6g phòng của cháu đều đứng ra làm chứng cho cô bạn kia. Bọn họ nói cháu thường xuyên đánh người trong phòng. Người quản lý ký túc cũng từng c5hứng kiến cháu đánh bạn đó, nên cũng đi làm chứng. Bởi vậy cháu chắc chắn sẽ bị đuổi học. Có lẽ đến khai giảng cháu sẽ nhận được quyết định.
Trương Khánh Dân biết một đứa trẻ ở nông thôn thi lên đại học khó thế nào, nên ông rất lo Tô Hòa sẽ suy sụp khi nhận được quyết định đuổi học. Sau khi uyển chuyển nói hết những điều cần nói, ông cẩn thận nhìn Tô Hòa. Thấy vẻ mặt Tô Hòa bình tĩnh như thường, đầu tiên, ông thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó trái tim như vọt lên và nghẹn lại ở cổ họng.
Sự thật đã chứng minh, thế giới này có thể trồng được linh dược thì y thuật của cô sẽ không bị hạn chế nhiều. Nếu tìm được dược liệu thích hợp, luyện ra được Cửu Chuyển Kim Châm thì bệnh gì không chữa được? Học đại học mới lãng phí thời gian.
Cháu tìm được việc mình thích rồi sao? Đó là việc gì?
Trương Khánh Dân bỗng có linh cảm không lành.
Sao Tô Hòa lại bình tĩnh đến vậy chứ!
Bé Hòa, cháu đừng tức giận. Bác biết cháu là người thế nào. Nhưng người trẻ tuổi chịu chút oan ức cũng không sao cả, cứ coi đó là trải nghiệm đi. Ngã một lần rồi biết khôn là tốt rồi. Nếu cháu đồng ý, cháu hãy đến làm việc ở phòng khám của bác. Chờ sau khi vào xuân bác dẫn cháu đến thủ đô tìm mấy ông bạn già để cùng tiến cử cháu tham gia kỳ đánh giá trình độ hành nghề y. Sau khi lấy được giấy chứng nhận thì tấm bằng tốt nghiệp khoa Y Đại học Long Thành không có cũng chẳng sao.
Sau khi nói ra ý kiến của bản thân, Trương Khánh Dân thấy Tô Hòa im lặng nên nghĩ cô suy sụp vì tin bị đuổi học. Ông thở dài, cắn răng nói đề nghị thứ hai.
Nếu cháu thực sự muốn đi học thì bác có thể giới thiệu cháu cho một ông bạn già, để cháu vào thẳng tổ nghiên cứu của ông ấy học tập. Ông ấy họ Trần, làm việc tại khoa Y Đại học Thủ đô, tốt hơn rất nhiều so với Đại học Long Thành. Nhưng cháu đi theo ông ấy học tập thì sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp. Nếu cháu muốn nhận bằng tốt nghiệp, bác nghĩ cháu phải thi đại học một lần nữa, thi đàng hoàng ấy!
Trương Khánh Dân vô cùng tán thưởng thiên phú về Đông y của Tô Hòa nên ông không đành lòng mai một một nhân tài như cô.
Nhưng Tô Hòa nghĩ thế nào? Trương Khánh Dân không đoán được.
Tô Hòa cười nói:
Là kinh doanh ạ! Đi học làm gì chứ! Sau khi cháu đi kinh doanh, thuê một trăm tám mươi sinh viên ở đó làm việc cho cháu, còn cháu làm bà chủ. Cháu tin không bao lâu nữa, cháu sẽ khiến Đại học Long Thành hối hận và phải trả giá.
Người tu tiên kiêng kỵ nhất là không cam lòng.
Có thù báo thù, có oán báo oán, đây mới là phong cách thẳng thắn phóng khoáng của tu sĩ.
Cô đồng ý tiếp tục ở lại Đại học Long Thành không là một chuyện, nhưng bị Đại học Long Thành đuổi học là chuyện khác.
Phản ứng của Tô Hòa không bình thường chút nào!
Lẽ ra người bình thường bị đuổi học sẽ khóc, sẽ buồn chứ nhỉ?
Thực ra Tô Hòa muốn nói rằng nếu cô học ở Đại học Long Thành thì giảng viên nơi đó có thể dạy cô được sao?
Chuyên khoa khác cô không dám chắc, nhưng về y dược thì cô có đủ tự tin. Y thuật của núi Dược Vương có thể cứu người chết sống lại, đến bệnh của quỷ thần còn trị được nói gì đến bệnh của người phàm ở thế giới này.
Tô Hòa cười khổ lắc đầu:
Bác Khánh Dân, bác không cần phải như vậy đâu. Lúc ấy cháu chọn học y ở đại học không phải do cháu thích y học đến mức nào, mà do khi điền nguyện vọng cháu cảm thấy học y chắc chắn kiếm được việc làm, không phải lo lắng tới vấn đề cơm áo gạo tiền.
Nhưng cho đến khi vào học y cháu mới biết mình không thích học y cho lắm. Nếu Đại học Long Thành đuổi học cháu thì cháu sẽ không học nữa. Cháu sẽ tìm việc cháu thích để làm, thích hơn việc học đại học nhiều.
Đại học Long Thành đã gieo nhân ác thì không thể trách cô sau này đòi quả ác.
Ban đầu, cô còn nghĩ những cô bạn cùng phòng sẽ sáng suốt nhưng ai ngờ mấy người này lại trả thù cô. Vậy sau này, khi cô trả thù cũng chẳng cần nhắc tới tình nghĩa bạn cùng phòng nửa năm nữa, mọi thứ cứ dựa theo quy tắc
ăn miếng trả miếng
là được.
Tô Hòa không phải thánh mẫu. Trong giới tu tiên,
một người phạm điều cấm, chín đời phải đền tội
là chuyện thường. Ở núi Dược Vương bao năm đằng đẵng, cô đã sớm luyện được một trái tim lạnh lùng và sắt đá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.