Chương 73: CỐ LÀM RA VẺ BÍ ẨN


Ví như Cố Trường Tranh. Nếu Cố Trường Tranh sinh ra ở một gia đình bình thường thì anh được đưa đi bệnh viện chữa bệnh đã là tốt lắm rồi, sao 8phải vì chữa bệnh mà phải lặn lội từ thủ đô đến Long Thành, rồi lại chạy từ Long Thành đến huyện Tế Nguyên, nơi khỉ ho cò gáy này để tìm cô. 3

Nếu Cố Trường Tranh không có gia thế vững vàng thì sao tới tìm cô được chứ?

Đây là tầm quan trọng của quyền thế.
Ban đầu, Tô Hòa muốn mở công ty sản xuất dược phẩm, như vậy sẽ có lý do thu mua nhiều dược liệu. Nhưng nghĩ lại thì cô thấy, nếu cô muốn dùng dược thảo tinh luyện dược linh thì cô phải tự mình ra tay. Đây là việc dù có mở công ty sản xuất dược phẩm cũng không thể làm được.
Bởi vậy Tô Hòa đặt sự chú ý lên thiết bị khám chữa bệnh. Cô nhớ hướng đi của lịch sử ba mươi tám năm, trang thiết bị chữa bệnh chắc chắn là một ngành
hot
trong tương lai.
Trải qua hơn ba mươi năm, điều khiến người ta nuối tiếc là lĩnh vực nghiên cứu phát minh về thiết bị chữa bệnh trong nước vẫn giậm chân tại chỗ, việc mua sắm trang thiết bị luôn là vấn đề nan giải đối với nền y học nước nhà. Nó như xương cá mắc trong cổ họng, dù không khiến người ta chết nhưng cũng làm người ta vô cùng khó chịu và máu chảy không ngừng.
Trương Khánh Dân thấy Tô Hòa đã quyết định nên ông không nhắc tới việc giới thiệu Tô Hòa tới chỗ ông bạn già học tập nữa. Ông tán gẫu về tình hình gia đình Tô Hòa, biết được những gì ông thấy hiện tại đều là kết quả sau một tháng thay đổi. Ông thở dài. Đúng là lớp trẻ ngày càng giỏi, ông thấy mình đã già rồi.
Chờ đến khi ông Cố mua dược liệu về, Tô Hòa lập tức sắc thuốc. Cô vẫn dùng cái đỉnh cô lấy ở Quỷ Kiến Sầu để sắc thuốc. Tô Hòa biết cái đỉnh kia có chỗ thần kì nên cô cảm thấy việc dùng đỉnh sắc thuốc không có vấn đề gì. Nhưng khi bác sĩ Trương và ông cụ Cố nhìn Tô Hòa cầm cái nồi còn vương thịt kho bên trong lên, dùng bèo lau qua rồi chuẩn bị sắc thuốc, hai người đứng hình như bị sét đánh.

Bé Hòa, nếu nơi này không có nồi đất thì cháu cứ nói, bác không ngại đi mua một cái đâu. Sắc thuốc là một công việc yêu cầu sự cẩn thận, tỉ mỉ, cháu dùng nồi hầm thịt nấu cơm như thế này thì...

Tô H9òa hiểu rằng, cô phải dùng biện pháp mang lại hiệu quả nhất, đơn giản nhất, phương pháp kinh ngạc nhất để làm tan cục máu đông trong não Cố T6rường Tranh. Vì Cố Trường Tranh là hòn đá kê chân cho cô dựa vào y thuật mà lọt vào mắt những nhà quyền quý.
Chỉ cần lọt vào mắt quyề5n quý thì cô cần gì phải lo lắng về chứng chỉ hành nghề y? Đến lúc đó cô không cần làm gì cũng có người cầm chứng chỉ hành nghề y tới cho cô ấy chứ.
Đây chính là tầm quan trọng của thực lực!
Thực lực có thể hoàn toàn áp đảo mọi quy tắc.
Chỗ thật sự đáng sợ của một người không phải ở chỗ dùng vũ lực cậy mạnh, mà là ở tâm tư kín đáo, mưu tính không chút sơ hở.
Nhìn bộ mặt
cháu nói gì, bác không tin đâu
của Trương Khánh Dân, Tô Hòa giải thích:
Bác Khánh Dân, bác không cần phải nhọc lòng vì cháu đâu ạ. Đại học Long Thành chướng mắt cháu, cháu cũng chẳng cần Đại học Long Thành ấy chứ? Kinh doanh để kiếm tiền, nhưng cháu cũng sẽ không bỏ bê y thuật. Sau khi đến Long Thành, cháu nghĩ cháu vẫn sẽ làm việc trong lĩnh vực y dược, nhưng làm gì thì tạm thời cháu chưa quyết định.

Khuôn mặt Trương Khánh Dân lộ vẻ khó xử:
Liệu có làm hỏng thuốc không?
Tô Hòa cười đáp lại, không giải thích nhiều. Trước đó cô cũng nghĩ cái đỉnh này tầm thường, nhưng sau một mấy lần sắc thuốc, cô dần phát hiện điểm kỳ lạ của cái đỉnh này.
Bên ngoài đỉnh xuất hiện nhiều hoa văn, nhưng phần lớn nhìn không rõ. Tô Hòa thử sử dụng cái đỉnh sắc thuốc mấy lần, cô phát hiện hoa văn bên ngoài đỉnh hiện rõ hơn nhiều. Sau khi cẩn thận so sánh, cô thấy những hoa văn trên đó chính là những dược liệu cô sử dụng để sắc thuốc.
Trong lòng Tô Hòa chắc chắn chín mươi phần trăm thành công.

Vì không muốn để lộ quá trình sắc thuốc quá gây sốc, Tô Hòa bỏ qua
phương pháp một nồi sắc thuốc
truyền thống, chuyển sang dùng kỹ thuật sắc thuật
cố làm ra vẻ huyền bí
, cố gắng giảm tốc độ sắc thuốc, cho từng loại dược liệu vào một. Trước khi nước trong cái đỉnh sôi thì cô đã bỏ toàn bộ dược liệu vào đó, đậy nắp đỉnh vào, vỗ vỗ lên nắp.

Trương Khánh Dân như được mở rộng tầm mắt, lắp bắp nói:
Như vậy là được rồi ư?


Tô Hòa gật đầu. Tay cô chỉ vào lỗ nhỏ như hạt gạo trên nắp cái đỉnh:
Đợt lát nữa lỗ nhỏ này không còn bốc hơi nữa thì thuốc đã được sắc xong. Nhưng để chế thuốc viên thì còn cần thời gian, chắc khoảng nửa giờ.


Trên thực tế, lúc Tô Hòa đậy nắp lại đã cố ý vỗ mấy cái vào nồi để giữ dược linh ngưng tụ thành thuốc viên. Cô sợ chuyện sắc một nồi thuốc lại thành thuốc viên quá gây sốc nên đành tìm một cái cớ.

Dược liệu mà ông Cố mua về vốn đã có công hiệu
trừ tà
, chỉ cần đúng giờ và dùng đúng liều lượng thì việc kềm chế được tốc độ phát triển của
tích tà
là chuyện không thể bình thường hơn. Huống chi, Tô Hòa dùng dược linh ngưng luyện thành thuốc viên, bên ngoài còn được bao bọc bởi một lớp dược linh nữa. Như vậy, Cố Trường Tranh không tỉnh cũng khó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.